Edit: Lam Sắc
Mỗi ngày đánh thức tôi, không phải là ác mộng, mà là muốn đi vệ sinh.
Nhạc San mở to mắt, trong đầu bỗng xuất hiện câu nói không biết ở đâu ra này.
Cô đột nhiên tỉnh, đầu óc hỗn độn còn chưa kịp vận hành. Hơi híp mắt, giơ tay sờ sờ di động, nhưng sờ thế nào cũng không thấy, vì vậy ngồi dậy tìm, mới chính thức tỉnh lại.
Khương Vị đã không còn ở trên giường, rèm cửa sổ được kéo ra một khe hở, ánh nắng tràn vào từ chỗ đó.
Đã sáng rồi à. Nhạc San dụi mắt. Sau khi tỉnh táo lại, thì càng muốn đi vệ sinh hơn.
“Khương Vị!” Nhạc San dùng hết sức lực gọi một tiếng, giọng của cô còn hơi khàn khàn vì mới thức dậy.
Không có ai đáp lại.
Nhạc San nhìn cửa phòng tắm đang mở, lại quay đầu nhìn cửa phòng ngủ không đóng chặt.
Cô đứng dậy, chạy đến cuối giường, lại ra sức hô lần nữa: “Khương Vị!”
Vẫn không có ai trả lời, nhưng Nhạc San không dám hô to nữa, càng dùng sức thì càng muốn đi vệ sinh.
Cô đứng trên giường, gấp đến mức muốn giơ chân. Thò đầu ra nhìn, khoảng cách xuống đến mặt đất, vẫn khiến cô đánh mất ý định nhảy xuống.
Khương Vị lại có thói quen chạy sớm, lúc Nhạc San còn đang ngủ, anh đã dậy cho Đại Mao đi chạy bộ rồi. Lúc đi, anh cũng đã định để di động ở cửa sổ, nhưng nghĩ tới Nhạc San có thói quen ngủ nướng, nên không để di động lại nữa. Ngàn tính vạn tính, lại không tính đến cô lại muốn đi vệ sinh.
“Đi đâu vậy chứ.” Nhạc San vừa lẩm bẩm vừa đánh giá đồ trên giường, chuẩn bị tự cứu.
Đầu tiên cô nhấc chăn lên, lôi một góc chăn. Nhưng mà cô đã đánh giá cao sức lực của mình, cũng xem nhẹ lực ma sát của chăn và đệm. Với sức của cô thì chỉ có thể nhấc được chăn lên, chứ không thể kéo được nó.
Đột nhiên nghĩ ra biện pháp, chạy tới chỗ gối của Khương Vị, định đẩy gối tới cạnh giường, nhưng trên gối của Khương Vị có một tầng gỗ dầu làm đệm mỏng. Hình như là mẹ Khương Vị làm cho anh, có thể giúp sáng mắt, giảm nhiệt, nhưng lại khiến Nhạc San bốc hỏa. Bởi vì tầng dược liệu kia đặc biệt nặng, mười Nhạc San cũng không kéo được.
Mất công nửa ngày, ngược lại còn làm bàng quang tăng thêm gánh nặng, Nhạc San lâm vào tuyệt vọng. Nhưng với tôn nghiêm của một người trưởng thành khỏe mạnh, cô không thể bỏ cuộc, ánh mắt đảo qua cái khăn tay nhỏ mình đắp đi ngủ —— hay là dùng khăn tay làm dù để nhảy, giống như trong phim hoạt hình? Nhưng mà với độ cao này mà nhảy xuống, thì dù còn chưa kịp phồng, người đã rơi xuống đất rồi.
Cuối cùng ánh mắt dừng trên tầng vỏ gối trên cùng.
Nhạc San đổi hướng, lại chạy về bên cạnh gối lần nữa, giơ tay lôi kéo một góc vỏ gối, dùng sức kéo, rất nhanh đã kéo được một mảng vỏ gối.
Giữa đệm và khung giường có chút khoảng cách, Nhạc San lôi vỏ gối, cẩn thận đi tới cạnh giường, đứng trên khung giường, dùng cả tay chân nhét vỏ gối vào khe hở giữa khung giường và đệm. Sau đó lại bắt đầu lôi kéo vỏ gối, cho đến khi vỏ gối rời ra khỏi gối, kéo đến bên giường. Lại kéo thêm chút nữa, vỏ gối liền thuận theo tự nhiên rơi xuống đất.
Nhạc San lại nhét vỏ gối vào trong khe hở một lần nữa, cảm thấy không tệ lắm, mới ôm vỏ gối bên cạnh, như ôm một sợi dây thừng, từ từ trượt xuống.
Lực lượng của nhân dân lao động là vĩ đại, trí tuệ của nhân dân lao động là vĩ đại!
Vừa xuống đến mặt đất, Nhạc San liền vội vã xong vào phòng tắm, tiến thẳng tới toilet tư nhân xa hoa trong bồn cát mèo, giải quyết việc lớn đầu tiên.
Bên cạnh toilet tư nhân xa hoa, Khương Vị có buộc một cái bình nước nhỏ giọt dành cho chuột, Nhạc San đi đến cọ vào miệng ống, nước nhỏ xuống, rửa tay.
Cô nhìn cái bình nhỏ giọt khóe léo thông minh này, không khỏi nghĩ rằng, bây giờ làm thú cưng là việc hưởng thụ thế nào.
Nhạc San ra khỏi phòng tắm, lại quay đầu nhìn “con đường chạy trốn” của mình, rất vừa lòng với sự cơ trí đó, nhưng cũng không đồng ý bò lại lên giường.
Thật là đói. Nhạc San xoa bụng đi ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị đi thăm dò một chút, cảm thấy mình có thể giống như vừa rồi, phát huy tinh năng động chủ quan và sức sáng tạo, nhất định sẽ có thể làm ra thứ gì đó để ăn.
Chờ cô vào trong bếp thì hoàn toàn không còn sự lạc quan như vậy nữa.
Giường trong phòng ngủ có thể là thứ có độ cao gần gũi với cô nhất, còn thứ đồ gia dụng này một chút cũng không hòa ái. Chênh lệch như nhà một tầng và nhà cao tầng, căn bản không thể có ý tưởng để trèo lên.
Tủ lạnh không mở được, ngay cả bồn cơm của Đại Mao cũng trống không.
Điều này làm cho Nhạc San nhận ra rằng, sau khi thu nhỏ lại, sự sống sót của mình đã tiến vào hình thức địa ngục khó khăn. Nếu không có Khương Vị, cô chỉ có nước chết đói thôi.
Khương Vị đi đâu nhỉ, không phải àl đi làm rồi chứ.
Nhạc San đi lại trong phòng khách. Xung quanh trống trải làm cô thấy tịch mịch bất lực. Dạ dày trống rỗng cộng với nội tâm trống rỗng, làm cô có cảm giác đứng ngồi không yên.
Vì sao Đại Mao cũng không thấy đâu chứ? Có Đại Mao vẫn tốt hơn.
Đúng lúc này, khóa cửa phát ra tiếng động. Tiếng lạch cạch kia khiến Nhạc San như nghe được tiếng nhạc từ thiên đường.
Cô vui mừng chạy ra phía cửa, nhưng khi sắp vọt tới cạnh cửa thì lập tức dừng lại, bắt đầu không ngừng lùi về sau, tranh thủ để mình lọt vào tầm mắt Khương Vị, chứ không phải lọt xuống gót giầy của anh.
Nhìn thấy Nhạc San trước là Đại Mao, nó kêu hai tiếng về phía Nhạc San. Khương Vị mới chuyển lực chú ý tới bên đó.
“Cậu dậy rồi à?” Khương Vị kinh ngạc hỏi, “Sớm như vậy.”
Nhạc San chu miệng, lại không thể nói với anh là bị nghẹn tỉnh.
Đại Mao bị thả ra, vọt tới trước mặt Nhạc San, để sát đầu vào cô ngửi ngửi.
Nhạc San giơ tay sờ sờ Đại Mao, cảm khái: ” Đại Mao bảo bối của chị, nhớ em chết mất.”
***
Lúc ăn điểm tâm, Nhạc San đứng trên bàn cơm lắp bắp, quấn quít lấy Khương Vị, hỏi: “Vị Lai à, lúc cậu đi làm thì tớ phải làm sao?”
Khương Vị nhíu mày, anh cũng đang suy nghĩ vấn đề này.
Nhạc San như thế này, nếu mang cô ra ngoài, có thể sẽ xảy ra một chút ngoài ý muốn. Nhưng để ở nhà cũng không an toàn. Anh còn chưa chuẩn bị sẵn sành, thậm chí còn không biết để Nhạc San ở nhà thì sẽ ra sao. Chỉ ở nguyên một chỗ thì quá đáng thương —— có nên mua cái nhà cho mèo kia về không? Cô cũng chưa kịp thích ứng, nghĩ thế nào cũng thấy không ổn.
Hơn nữa, công việc của anh có thể phải tăng ca, đột nhiên giữa trưa không về được, thì Nhạc San ăn cái gì? Để đồ ăn dưới đất thì sợ Đại Mao ăn. Nghĩ tới đây, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, Nhạc San đói đến mức đi tranh đồ ăn với Đại Mao. Lắc lắc đầu, loại bỏ ý tưởng đáng sợ này ra khỏi đầu óc.
Cảm thấy cẩn thận ngẫm lại mọi thứ đều có vấn đề, hơn nữa trong chốc lát cũng chưa nghĩ ra phương pháp giải quyết.
“Tớ cảm thấy vẫn là mang cậu đi theo thì yên tâm hơn.” Khương Vị nói.
“Tớ cũng đồng ý, mang tớ đi theo, mang tớ đi theo.” Nhạc San lập tức chạy tới tay Khương Vị, ôm lấy bàn tay anh, nhét mình vào trong lòng bàn tay anh, “Tớ sẽ rất ngoan ngoãn, phối hợp tuyệt đối.”
Chờ Khương Vị mang Nhạc San chuẩn bị đi làm, Đại Mao đưa bọn họ ra cửa, trong đôi mắt ướt sũng đều là không muốn, đuôi cũng vì mất mát mà cụp xuống.
“Đại Mao thật là đáng thương.” Nhạc San cảm động nói, cô vừa mới trải qua, nên cô hiểu được một con thú cưng ở nhà một mình đợi chủ nhân về, là việc tịch mịch như thế nào.
Không đúng, mình không phải chờ chủ nhân. Nhạc San dùng sức lắc đầu.
Mình lại càng không phải thú cưng.
“Cậu làm sao thế?” Khương Vị nhìn Nhạc San ngồi trong lòng bàn tay mình, không ngừng lắc đầu như con lật đật.
“Tớ đang chứng thực thân phận của mình.” Nhạc San nói.
Nhạc San bị nhét vào trong túi, cùng Khương Vị đi tới nơi anh làm việc.
Chờ đến khi bị đặt ở trên mặt bàn, nhìn tới một nơi xa lạ khác, tim cô không khỏi đập nhanh hơn. Trước kia chưa hề tới chỗ Khương Vị làm, thật tươi mới.
Nhạc San quay đầu nhìn máy tính trên mặt bàn, bộ sách được bày biện chỉnh tề ở một bên, một cái cốc nước, một chậu cây xanh, còn có một ống đựng bút cắm vài cây bút linh tinh.
Giải khóa bản đồ mới.
Đây mà là ở trong trò chơi, thì sẽ đạt được thành tựu mới, chơi CG* mới nha.
(*CG là gì tớ cũng không biết.)
_________________