Edit: Lam Sắc.
Sự tức giận của Nhạc San được bình ổn bởi một quả dâu tây.
Nhạc San đưa lưng về phía Khương Vị, nghĩ rằng dù thế nào mình cũng sẽ không để ý đến cậu ấy nữa, cho dù cậu ấy có xin lỗi cũng phải có cốt khí, nhất định không nhận. Trừ phi cậu ấy lấy ra thứ gì đó có thành ý thiết thực, bằng không thì mình tuyệt đối không cúi đầu.
Cô cảm thấy sofa dưới mông hơi động, hình như Khương Vị bỏ đi rồi. Nhạc San rối rắm một lát, quay đầu nhìn sang, hình bóng Khương Vị biến mất sau cửa bếp, sau đó lại có tiếng nước chảy mơ hồ.
Vậy mà lại không để ý tới mình. Trong nháy mắt Nhạc San cảm thấy ủy khuất, trừng cánh cửa phòng bếp, bĩu môi.
Cô liên tục trừng mắt nhìn cửa phòng bếp, vừa tức giận, vừa nghe ngóng động tĩnh của Khương Vị. Khi cửa bếp lại bị mở ra, Nhạc San lập tức thay đổi phương hướng, mặt quay vào sofa, để lại cho Khương Vị một bóng lưng lạnh lùng đang tức giận. Tranh thủ để anh vừa ra khỏi phòng bếp liền nhìn thấy mình, cảm nhận được cảm xúc của mình.
Nhạc San có thể cảm nhận được Khương Vị càng ngày càng gần, sofa lại lõm xuống một lần nữa. Lần này anh ngồi tương đối gần Nhạc San, sofa lún xuống làm Nhạc San đang ôm tay nghiêng người, suýt nữa ngã xuống. Cô nhanh chóng giơ tay giữ vững cơ thể, rồi lại phát hiện ra khí thế vừa nổi lên của mình đã tiêu tan.
Còn đang uể oải, trước mắt lại xuất hiện màu đỏ đáng yêu.
Một quả dâu tây còn to hơn cả đầu cô chậm rãi hạ xuống, dừng ở trước mặt Nhạc San.
Khương Vị cầm cuống dâu tây, nhìn Nhạc San, một câu nói cũng không có.
Nhạc San từng nói, trên thế giới này có hai loại mùi của quả làm cô khó có thể giữ mình —— dâu tây và dưa hấu. Mặc kệ nó khó ăn hay không, nhưng mùi của nó vẫn luôn dễ chịu như vậy.
Nhạc San hít mũi, sự tức giận chưa tan làm cô khống chế được hai tay của mình, để mình không vui vẻ cầm ăn.
Nhưng quả dâu tây to như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Hình dáng no đủ, màu sắc đẹp đẽ, nhay cả mùi thơm cũng mềm mại đáng yêu, thật sự là rất mê người.
Nhạc San nuốt nước miếng, gần như đã tưởng tượng được cảm giác cắn một miếng, thịt quả mềm mại, và dòng nước ngọt ngào tràn đầy khoang miệng.
Khương Vị thở dài một hơi, hơi nhấc dâu tây lên, làm bộ muốn rút dâu tây về.
Nhạc San phản xạ có điều kiện ôm lấy quả dâu tây kia, ôm vào trong lòng. Chóp mũi cô dán sát vào dâu tây, hít sâu một hơi. A. Vì sao mùi của dâu tây lại thơm như vậy. Nếu là dưa hấu có phải tốt không. Không bổ ra thì không ngửi thấy mùi. Cô cũng sẽ không thỏa hiệp nhanh như thế.
Nhạc San dè dặt cắn một miếng lên quả dâu tây to hơn cả đầu mình. Không biết là do nó vốn đã ngon, hay là do mình bị thu nhỏ lại, quả dâu tây này đặc biệt ngọt. Ngọt đến mức Nhạc San nhịn không được mà nheo mắt lại, thỏa mãn kêu.
Chỗ bị cắn chảy ra một giọt nước dâu tây, Nhạc San vội để sát vào, đưa đầu lưỡi ra liếʍ.
Thật ngọt, thật tươi.
Khương Vị nhìn mặt Nhạc San, đầu để tới gần cô, hỏi: “Ăn ngon không? Ngọt không?”
Nhạc San liếc Khương Vị một cái, ôm dâu tây, mông dịch từng chút một, đổi một hướng khác, tiếp tục để lại cho anh một bóng lưng.
Khương Vị không nổi giận, lại cầm tờ khăn giấy tới, dịu dàng nói: “Che khăn giấy vào, không sợ làm bẩn quần áo sao?”
Nhạc San miệng ngậm một miếng dâu tây, thong thả nâng chỗ còn thừa lên, nhìn Khương Vị để khăn giấy vào lòng mình, rồi tiếp tục vùi đầu vào ăn. Đúng, phải để ý như vậy, phải hầu hạ mình thoải thoải mái mái, mình mới tha thứ cho cậu.
Cả quả dâu tây đối với Nhạc San mà nói, thì dù trong lòng muốn ăn hết cũng không ăn nổi. Cô ăn được một nửa, mới lưu luyến bỏ xuống, liếʍ môi, lại ngửi mùi dâu tây trong lòng bàn tay.
“Cầm di động lại đây cho tớ.” Nhạc San nhìn Khương Vị gói quả dâu tây còn thừa lại, để lên bàn trà, ra lệnh.
Đây chính là tín hiệu đã hòa giải.
Khương Vị lập tức đi vào phòng ngủ cầm di động của Nhạc San đến, lúc đưa cho Nhạc San, cô đã sớm quên “lửa giận bừng bừng” lúc nãy, vui vẻ mở di động ra.
Khương Vị thật sự là rất hiểu Nhạc San. Quả nhiên, đồ ăn ngon khiến người ta bình thản.
Nhạc San mở di động ra, đầu tiên là xem việc làm ăn trên taobao, kiểm tra xem có bao nhiêu người mua đã xác nhận đã nhận hàng, lại nhìn khu đánh giá một vòng, không có tình huống bất ngờ hay đánh giá ác ý, mới yên tâm tắt taobao, lên weibo.
Trên weibo rất nhiều người bình luận, Nhạc San tràn đầy vui mừng mở ra.
Đối với Nhạc San, xem người mua bình luận còn thỏa mãn hơn cả việc làm ra một món đồ đẹp. Giống như đồ ăn của đầu bếp nấu được mọi người ăn hết, tác phẩm của họa sĩ được mọi người thưởng thức. Tự mình làm được một bộ váy búp bê đẹp, thì cũng đã rất vui vẻ thỏa mãn, nhưng nếu người mua cũng thích nó, còn trực tiếp chia sẻ niềm vui cho người sáng tác hoặc cho mọi người, như vậy thì niềm vui sẽ nhân lên gấp bội.
Nhạc San vui vẻ nhìn tất cả mọi bài, còn gửi cả lời cảm ơn. Cuối cùng cũng thấy được phản hồi về bộ váy hôm nay giao tận mặt. Dù sao cũng là tác phẩm mà mình bỏ ra nhiều tâm huyết nhất, cho nên đánh giá của nó cũng là cái cô để ý nhất. Cô nhìn chằm chằm đánh giá của “Đối tôi tam hô vạn tuế”, đọc đi đọc lại lời khen ở trong lòng. Cô chụp mấy đánh giá đó lại, rồi chia sẻ lại lời khen của “Đối tôi tam hô vạn tuế”.
Cô vừa chia sẻ bài weibo này, thì màn hình di động liền xuất hiện tin nhắn trên weixin, Nhạc San bấm vào.
Đối tôi tam hô vạn tuế: Nhạc Sơn đại đại chị đâu rồi [ đáng thương ]
Nhạc Sơn đại ma vương: Ở đây, sao thế?
Đầu Nhạc San đầy dấu chấm hỏi trả lời “Đối ta tam hô vạn tuế”, cảm giác tim đập cũng có vẻ nhanh, sợ váy búp bê có vấn đề.
Đối tôi tam hô vạn tuế: Em muốn hỏi một chút, người đưa đồ giúp chị hôm nay là ai vậy? (/w)
Đối tôi tam hô vạn tuế: Là bạn trai chị hả?
Nhạc San quay đầu nhìn Khương Vị một cái, miệng bất tri bất giác mím lại.
Nhạc Sơn đại ma vương: Không phải bạn trai, là một người bạn có quan hệ tốt, giúp chị một chút. Xin lỗi nhá, chị đã bảo sẽ đi, nhưng lại có chút việc không đi được.
Đối tôi tam hô vạn tuế: Không sao, không sao!
Đối tôi tam hô vạn tuế: Em… Có thể… Xin weixin của anh ấy không? QQ hoặc weibo cũng được.
Lông mày Nhạc San nhăn lại, cô rối rắm một lát, cuối cùng quay đầu nhìn Khương Vị: “Nè, có nhớ cô gái hôm nay gặp không?”
“Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế?” Khương Vị nói, trong khoảng thời gian ngắn thì anh vẫn chưa quên, “Sao thế? Có vấn đề?”
Nhạc San sắp xếp câu chữ: “Cô ấy muốn xin weixin, QQ hoặc weibo của cậu, cậu…” Cô nói xong cũng ngừng lại. Một bên thì thấy mình có vẻ như đang đâm chọc, có vẻ tiểu nhân. Một bên lại không đồng ý việc tùy tiện mang phương thức liên hệ của người khác cho một người xa lạ. Nhất là loại tình huống rất ái muội này, cô cảm thấy cần phải có sự đồng ý của chính chủ.
Khương Vị hơi nhíu mày: “Đừng.” Anh tạm dừng một chút, “Tớ không biết cô ta.”
Không khí có chút xấu hổ và khẩn trương.
Nhạc San lập tức vùi đầu, gõ chữ ở trên di động.
Nhạc Sơn đại ma vương: Thật xin lỗi, cậu ấy không dùng mấy thứ này.
Như vậy chắc đủ uyển chuyển rồi nhỉ.
Đối tôu tam hô vạn tuế: [ kinh ngạc ] không thể nào?
Đối tôi tam hô vạn tuế: Vậy số điện thoại của anh ấy thì sao? Không thể đến số điện thoại cũng không có chứ?
Nhạc Sơn đại ma vương: Cậu ấy không muốn để lộ thông tin cá nhân…
Đối tôi tam hô vạn tuế: Chị vụиɠ ŧяộʍ cho em là được mà.
Đối tôi tam hô vạn tuế: Dù sao anh ấy cũng không biết.
Nhạc San nhíu mày, làm sao có thể không biết, chỉ cần nghĩ một chút là biết ngay ai để lộ mà.
Đối tôi tam hô vạn tuế: Không phải là chị không muốn nói phương thức liên hệ của anh ấy cho cô gái khác chứ? [ mỉm cười ]
Nhạc Sơn đại ma vương: …
Đối tôi tam hô vạn tuế: Em cũng không có ý gì khác.
Đối tôi tam hô vạn tuế: Thực sự không có ý gì.
Bị kéo vào sổ đen.
Nhạc San cảm thấy mình không theo kịp suy nghĩ của đối phương, còn đang rối rắm phải trấn an em gái này thế nào, đối phương đã từ chối trò chuyện.
Cho nên rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Khương Vị nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Nhạc San, không nhịn được hỏi một câu: “Sao thế? Cần tớ nói gì không?”
Nhạc San lại nhìn xuống màn hình, bả vai cúi xuống: “Bị kéo vào sổ đen.” Cô lại suy nghĩ một chút, “Tớ cảm thấy tớ không sai, kệ cô ấy.”
Thoát khỏi weixin.
Mặc kệ “Đối tôi tam hô vạn tuế” ở màn hình bên kia lật tung weibo Nhạc San, ý đồ tìm được một chút tin tức của Khương Vị. Dù sao cái tài khoản weibo “Nhạc Sơn đại ma vương” này vốn là của tiệm váy búp bê, trừ vài bạn học đại học ra thì gần như là không có gì về riêng tư.
Nhạc San nho nhỏ sinh hờn dỗi một lát, đúng là tai bay vạ gió mà.
Cô nhìn thấy Khương Vị đứng lên, thuận tiện đem loại oán khí này chuyển lên người anh một ít, rất có loại giận chó đánh mèo.
Đại Mao lúc này đang bắt đầu xoay vòng trên mặt đất, đi tới đi lui theo Khương Vị, nhìn thấy anh lấy dây xích ở trong ngăn tủ ra, thì càng vui vẻ kêu.
Nhạc San vội vàng đứng dậy: “Khương Vị cậu muốn làm gì thế?”
“Buộc Đại Mao.” Khương Vị vừa nói vừa buộc Đại Mao lại, “Bên ngoài mát mẻ, Đại Mao đã một ngày không ra rồi.”
Đại Mao vì biểu đạt khát vọng của mình, mà ra cào cửa.
“Mang tớ đi với!” Nhạc San lớn tiếng kêu lên, “Tớ không muốn ở trong phòng một mình.”
“Nhưng tớ cho chó đi dạo mà.”
“Thuận tiện cho tớ đi dạo luôn.” Nhạc San ở trên sofa nhảy nhảy làm nũng, “Tớ cũng đã một ngày… Không, tớ cũng muốn đi mà, tay chân ngắn, trong lòng tớ không thoải mái, cần không gian rộng rãi và không khí tươi mới.”
Khương Vị phảng phất như thấy được mình dắt Đại Mao đuổi theo bóng.