Edit: Lam Sắc
Cô gái này là ai thế?
Nhạc San ở trong túi áo Khương Vị ôm bụng cười đến mức đau bụng. Hận không thể trả lời hộ Khương Vị một câu: Miễn lễ, bình thân.
Khương Vị cũng bị câu trả lời nghe rất có đạo lý này dọa, phản ứng lại rất nhanh: “Xin lỗi, có thể là tôi nhận nhầm người.” Anh nói xong thì vỗ nhẹ Nhạc San trong túi tiền một cái, ý bảo cô bớt bớt lại.
Cô gái chớp mắt mấy cái, đột nhiên nhận ra vừa rồi xảy ra chuyện gì, lập tức nói: “Không, không, không, em chính là… em là ‘Đối tôi tam hô vạn tuế’. Chính là em, vừa rồi em đang mơ hồ. Anh là… Nhạc Sơn hả?”
“Tôi đưa đồ giúp cô ấy.” Khương Vị đặt túi giấy màu phấn lam lên trên bàn, “Nhạc Sơn có việc không đến được, cô ấy đã nói với cô trên wexin chưa?” Để bảo vệ tin tức của Nhạc San, anh gọi cô theo cô gái này.
“Hả?” Cô gái này như lần đầu tiên nghe được chuyện này, sờ di động theo bản năng, “À, đúng, đúng, em quên mất.”
Quả nhiên là vật họp theo loài, người phân theo đám, Khương Vị lại một lần nữa cảm nhận được trí tuệ của người xưa.
Kỳ thực cũng không thể trách “Đối tôi tam hô vạn tuế”, mơ hồ là một phía, mấu chốt là lúc trước cô đã giả thiết đủ mọi loại, đã bố trí cho Nhạc San vô số vai —— cô gái sen gió* Nhật Bản, loli ngọt ngào đáng yêu, thợ thủ công mộc mạc. Nhưng không nghĩ tới, lúc gặp mặt chính thức lại xuất hiện một chàng trai, lại còn là loại sạch sẽ, dịu dàng, lý tưởng. Cho nên có vẻ ngốc.
(*”Cô gái sen” là từ có nguồn gốc từ trang web mua bán trao đổi quần áo lớn nhất của Nhật Bản.
“Cô gái sen” là chỉ cách ăn mặc thoải mái.
Trung Quốc gọi là “cô gái sen gió”.)
Hơn nữa có ai gọi cô bằng tên hoàn chỉnh như vậy đâu, bạn trên mạng đều gọi là Vạn Tuế hoặc Vạn Tuế Gia. Lần đầu bị gọi cả ID, cảm giác rất mới lạ.
Khương Vị có thể gọi như vậy, cũng là một người có nội tâm mạnh mẽ.
Cô gái kia bỏ đồ trong tay xuống, mời Khương Vị ngồi: “Anh có muốn uống gì không? Cà phê và bánh phô mai ở đây rất ngon.”
“Không cần.” Khương Vị để túi trong tay lên trên mặt bàn, “Tôi giao đồ xong sẽ đi luôn, Nhạc Sơn bảo tôi nhìn cô kiểm tra xong váy búp bê rồi đi.”
Trong lòng ‘Đối tôi tam hô vạn tuế’ hơi tiếc nuối, giả bộ lơ đãng nhìn Khương Vị một cái. Diện mạo sạch sẽ, mặt mày tuấn tú, khí chất ôn hòa, rõ ràng không cười nhưng lại như đang cười. Cô cuống quít dời mắt, nhìn về cái hộp trên bàn.
Tay Khương Vị đặt trên hộp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Thêm điểm!
Trong lòng Vạn Tuế tràn đầy tâm tình thiếu nữ, nhận lấy cái hộp màu phấn lam, thong thả, trang trọng mở ra.
Khương Vị không nói gì, nhìn chằm chằm biểu tượng trên cái hộp. Đó là tự Nhạc San thiết kế, đáng yêu mà tinh xảo, ở chính giữa tên cửa hàng, làm người ta che mặt.
Người buôn bán có trí tuệ, ánh mắt thật tốt.
Nhạc San là một người không biết đặt tên, vốn là cô cũng muốn lấy một cái tên cửa hàng ngọt ngào, đáng yêu. Nhưng lúc đặt têm, cả đầu đều là “Ngọt ngào”, “Giấc mơ thiếu nữ” gì đó, không thì lại là “Tôi thêm y phục cho búp bê”, cuối cùng lấy một cái tên cửa hàng thô bạo.
Có trai đẹp ngời ngời ở trước mặt, thì váy búp bê thủ công mất nhiều tiền mới mua được cũng không còn sức hấp dẫn. Vạn Tuế không biết mình mở hộp ra như thế nào, nhìn váy búp bê như thế nào. Cả đầu đều là: Đây là ai của Nhạc Sơn, bạn trai hả? Đây là muốn bắt nạt chó độc thân mà! Nhưng thấy trên weibo của Nhạc Sơn, cô ấy cũng là chó độc thân mà… Anh trai sao? Bạn bè sao? Có muốn hỏi tên anh ấy không, có thể xin weixin hay weibo không… Mình phải mở miệng thế nào đây.
Cùng với nội tâm phức tạp, tư tưởng đấu tranh của cô ấy, không khí trên mặt bàn rất quạnh quẽ.
Nhạc San ở trong túi thì càng thấy khó chịu, lúc đầu còn thấy thú vị mới mẻ, nhưng bây giờ chỉ muốn ra ngoài thôi. Ở trong túi thật sự rất không thoải mái, bốn bên đều mềm mại, không có chỗ đặt chân. Nhạc San còn muốn xem biểu cảm của Vạn Tuế Gia nữa, để xem xem cô ấy không vừa lòng chỗ nào. Nhưng trước mắt trừ màu của vải ra thì không nhìn thấy cái gì nữa hết. Mà bọn họ lại không nói một câu nào, nên càng thấy khó chịu.
Nhạc San giãu dụa trong túi nửa ngày, cuối cùng quỳ xuống, thông qua khe hở ở miệng túi, có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài. Cà phê mèo luôn có vẻ mờ ảo yên tĩnh, bởi vì mèo là nhân vật chính, cho nên bên trong cũng không có nhiều trang sức. Mà một cái khe hở nhỏ như vậy thì nửa con mèo cũng không nhìn thấy.
Vốn dĩ hẹn ở đây là định vừa tán gẫu, vừa xem mèo, uống cà phê, chụp ảnh, tâm sự về búp bê, đánh giá chuyện mua bán. Mà tất cả đều bị hủy bởi việc thu nhỏ này.
Sinh không thể luyến.
Hiện tại là lúc Khương Vị có hứng thú với váy búp bê nhất, anh nhìn “Đối tôi tam hô vạn tuế” mang một bộ váy búp bê bao gồm đồ đi kèm ra, tưởng tượng tới bôn dáng Nhạc San kiên nhẫn làm việc —— hiện tại ngẫm lại, có vẻ anh chưa từng trông thấy dáng vẻ Nhạc San lúc làm việc.
Có chút tiếc nuối.
Kỳ thực danh tiếng Nhạc San trong giới làm váy búp bê rất tốt, hình như không có vấn đề gì cả. Nhưng Vạn Tuế vẫn làm bộ như kiểm tra rất cẩn thận, trong lòng đều là rối rắm, không biết nên mở miệng thế nào. Trong đầu đang sắp xếp từ ngữ: “Chào anh, anh có thể gọi em là Vạn Tuế, hoặc là Vạn Tuế Gia? Hay là nói tên thật, nhưng anh ấy sẽ nói tên cho mình sao? Hơn nữa, lấy tên thì có ích gì, phải lấy được weixin chứ.
Đúng lúc này, một con mèo Xiêm La đột nhiên nhảy bàn bọn họ, kêu một tiếng rõ to với Khương Vị.
Khương Vị nâng tay, nhẹ nhàng xoa căm con mèo, nhỏ giọng nói: “Cáo cà phê (Coffee fox).”
Mèo Xiêm La là loại mèo tương đối gần người, con mèo này là màu lấm tấm như báo, dáng người tuyệt đẹp, mắt xanh lam trong suốt. Nó kêu một tiếng với Khương Vị, rồi cọ vào tay anh, chui vào trong ngực.
Lúc con mèo nhảy lên bàn, phản ứng đầu tiên của Vạn Tuế là bảo vệ tài sản của mình, cô vội vàng đậy nắp hộp váy búp bê lại, tay kia thì đè lên máy ảnh SLR. Lúc ngẩng đầu nhìn sang thì vừa hay thấy Khương Vị cúi đầu sờ mèo, con mèo Xiêm La kia cũng duỗi cổ cọ Khương Vị.
Làm con mèo thật tốt. Vạn Tuế trong lòng nghĩ, tay nhịn không được vuốt máy ảnh. Thật là đẹp mắt, muốn chụp tấm ảnh. Nhưng nghĩ lại thì không lễ phép, chỉ có thể vuốt máy ảnh.
Khương Vị vẫn luôn thích chó mèo, cũng muốn nuôi một con mèo, nhưng nghĩ tới cảnh chó mèo ở chung, với cả công việc của anh cũng không thể chăm sóc được hai con thú cưng, nên chỉ đành từ bỏ. Có kinh nghiệm ở chung với thú cưng, mà mèo Xiêm La lại là “Chó trong loài mèo”, anh đã nhanh chóng “hầu hạ” con mèo Xiêm La này thoải mái hết sức.
Con mèo Xiêm La ở trong lòng anh lắc lắc thân thể, rất nhanh, nó đã tìm ra Nhạc San trong túi Khương Vị. Giơ móng vuốt vỗ lên túi tiền.
Nhạc San hồn nhiên không biết có con mèo tới gần, bị vỗ như vậy còn cho là Khương Vị đang nhắc nhở cô, khoe với cô mình có một con mèo.
Hừ, ngây thơ.
Cho đến khi cô nhìn thấy khe hở của túi tiền bị kéo ra rộng hơn, một cái móng vuốt mèo duỗi vào, ngay sau đó là một cái mũi đen. Cô còn có thể cảm nhận được cơ thể mèo cách mình một lớp vải.
Mẹ ơi.
Nhạc San ngửa ra sau một chút, rồi đột nhiên ngã sấp xuống, chổng vó lên, mông bị ép lại, tay chân không còn sức. Cô có thể nghe thấy tiếng mèo kêu gần trong gang tấc. Tiếng kêu của mèo Xiêm La khàn mà vang dội, kêu to lên thì như trẻ con khóc nháo, dọa Nhạc San cả người đầy mồ hôi lạnh.
Cô kéo lớp vải cầu cứu theo bản năng, muốn để Khương Vị chú ý tới.
Khương Vị cũng hoảng, vội vàng ôm mèo ra. Con mèo Xiêm La bị ôm ra, còn không cam lòng kêu làm nũng với Khương Vị, chân sau với về phía túi tiền.
Khương Vị cẩn thận thả mèo xuống đất,
giơ tay che túi mình một chút, nói với cô gái trước mặt: “Xin lỗi, xin hỏi cô đã kiểm tra xong chưa? Tôi phải đi rồi.”
Con mèo vây quanh chân anh làm thần kinh anh căng lên, sợ con mèo nhảy lên móc Nhạc San ra khỏi túi tiền.
“Đối tôi tam hô vạn tuế” cuối cùng cũng không thể không biết xấu hổ xin liên hệ phương thức, chỉ có thể lưu luyến tạm biệt Khương Vị, quyết định sẽ thầm kín tìm hiểu tin tức qua Nhạc Sơn.
Khương Vị vừa rời đi, cô ấy liền đăng lên weibo.
Đối tôi tam hô vạn tuế: Trời ạ, hôm nay nhìn thấy một anh chàng ấm áp, trái tim thiếu nữ muốn nổ mất!!!
Sau đó chạy đến chỗ đám bạn thân chia sẻ tâm tình bản thân.
Việc này Khương Vị và Nhạc San đều không biết, trong lòng bọn họ còn sợ hãi đi ra khỏi tiệm cà phê. Trở về trong ô tô, Khương Vị thả Nhạc San ra.
Nhạc San ghé vào ghế dựa không ngừng vỗ ngực: “Đáng sợ, mèo còn đáng sợ hơn cả chó. Đột nhiên có một cái móng vuốt xuất hiện, tớ còn nhìn thấy cả nửa mặt nó.”
Dù sao mèo nổi danh biết bắt chuột, mà Nhạc San hiện tại thì còn không bằng con chuột.
“Vì sao thu nhỏ lại lại có duyên với động vật, đây là làm tăng hệ số sống sót của tớ rồi.” Nhạc San bình phục tâm tình, cường điệu nói với Khương Vị, “Không được bỏ tớ vào trong cái lỗ kia, tổn thương tự tôn của tớ.”
Khương Vị cài xong dây an toàn không trả lời Nhạc San, trực tiếp dùng hành động cự tuyệt yêu cầu của cô.
Nhìn thấy bàn tay duỗi tới, Nhạc San xoay mông bỏ chạy, trên cái ghế dựa ô tô nho nhỏ, còn chưa chạy được vài bước, đã bị Khương Vị túm lại, một lần nữa bỏ vào trong lỗ.
“Aiz ——” Nhạc San ghé vào miệng lỗ, cánh tay chống cằm, phát ra một tiếng thở dài nặng nề.
*
Về nhà, Đại Mao giữ ở cửa nhìn thấy cái túi quen thuộc trong tay Khương Vị, cho rằng là đồ chơi mới của mình, đuôi vẫy vô cùng vui vẻ.
Khương Vị lấy trong túi to ra một quả cầu đồ chơi mới, ném ra phía trước, Đại Mao liền hưng phấn đuổi theo.
Nhạc San bị đặt trên khung cửa sổ trong phòng ngủ, cô nhìn Khương Vị lấy trong túi ra một túi cát cho mèo, tò mò hỏi: “Cậu muốn nuôi mèo hả? Hay là mua nhầm rồi?”
Khương Vị không trả lời, tay trái anh cầm theo cát cho mèo, tay phải mang theo một cái bồn đựng cát cho mèo, đi vào phòng tắm.
Chờ anh hai tay trống trơn đi ra, lại nhặt Nhạc San lên tay.
Hai người đi vào phòng tắm, Nhạc San thấy được cái bồn đựng cát hồng nhạt kia.
Khương Vị thả cô lên bậc thềm của bồn đựng cát cho mèo, hòa ái dễ gần hỏi: “Thích không?”
“…”
Ngay sau đó, anh lại lấy ra một cái xẻng nhỏ trong đám đồ chơi đưa cho Nhạc San, sâu sắc nói: “Đây là toilet của cậu. Dù sao cậu cũng không phải người máy trí năng.”
Nhạc San cầm cái xẻng, hoảng hốt đẩy cửa ra, đi vào.
Bên trong đã được Khương Vị xử lý đơn giản, đã nhân tính hóa hơn.
Nhân tính hóa chính là loại nhà vệ sinh ngồi xổm mà con người nghĩ ra.
_________________