Xin lỗi?
Mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, tôi vẫn cảm nhận rõ cảm giác mất mát ập vào trước mặt, có loại khổ sở nằm ngoài dự đoán.
Trong lòng tôi không ngừng phân tích, Kinh Phong chắc chắn phát hiện ra, có lẽ cậu ấy cảm thấy Thẩm Giai Giai chịu nhiều thiệt thòi hơn, có lẽ không muốn chuyện bé xé ra to, rốt cuộc cho dù tôi chưa từng đẩy cô ta, nhưng tôi xác thật là tiểu tam.
Nhưng dù lý trí rất rõ ràng, con tim lại khó có thể chấp nhận.
Tôi nhịn không được tự nhủ, rốt cuộc mình muốn kết quả như thế nào? Muốn Kinh Phong bênh vực mình? Muốn cậu ấy vừa nɠɵạı ŧìиɧ đồng thời bảo vệ tiểu tam vô điều kiện?
Không, tôi hiểu rõ hơn bất cứ ai, người con trai mà tôi nhìn trúng sẽ không làm như vậy.
Hết thảy lâm vào một vòng tuần hoàn tuyệt vọng.
Thật ra cục diện hiện tại cũng không khó giải quyết lắm, nghe câu cửa miệng của mọi người, tưởng như đôi mắt của những người đứng nhìn luôn sáng suốt nhất, nhưng kỳ thật, họ đều mù quáng hết, bọn họ có khi cũng không để ý chân tướng là gì, chỉ khư khư tin tưởng phán đoán của bản thân, chỉ một mặt đứng về phía kẻ yếu.
Hiện tại, tôi chỉ cần theo lời Kinh Phong nói xin lỗi là xong, tôi biết đây là đưa tín hiệu cho Thẩm Giai Giai, cô ta cũng không phải trẻ con, dưới sự xúc động đã thiết kế ra một âm mưu hãm hại đầy sơ hở như vậy, thật ra ngoại trừ dư luận, cũng không chiếm được gì cả, nhưng bất luận là tôi, hay là Kinh Phong, đều không phải là người dễ bị dư luận dắt mũi.
Nếu Thẩm Giai Giai còn có một tia lý trí, sau khi nghe lời xin lỗi của tôi nhất định sẽ nói “Do đầu tớ bị choáng váng, có thể chỉ là hiểu lầm thôi.”, nói linh tinh kiểu “Gần đây tâm trạng hơi nhạy cảm, nên suy nghĩ nhiều” hay gì gì đó, đến lúc đó, cô gái hồ ly kia ngược lại sẽ thành người hùng bênh vực kẻ yếu.
Hơn nữa chỉ cần tôi xin lỗi, trong lòng Kinh Phong sẽ áy náy với tôi càng sâu, cậu ấy là một chàng trai có trách nhiệm, lợi thế của tôi sẽ càng nhiều……
“Lợi thế……”
“Bảo cô xin lỗi, cô nói vớ vẩn gì đấy?”
Tôi ngẩng đầu, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình, trên mặt mỗi người đều viết hai chữ đạo lý, lên tiếng chính là cái cô nàng kia, cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, hừ lạnh nói:
“Lớn lên chẳng ra gì, tâm địa còn ác độc như vậy.”
Câu xin lỗi sắp ra khỏi miệng bị nghẹn lại trong cổ họng, sự tự ti trong lòng bắt đầu run bần bật, gần như nhớ tới vô số đêm khuya lạnh băng, tôi nhìn khuôn mặt này trong gương, tự hỏi chính mình vì sao không thể đẹp hơn một chút nữa, nếu như vậy thì có lẽ ngay từ ánh mắt đầu tiên, có thể khiến cho người khác vui thích yêu thầm.
Mà không phải chỉ biết đứng nhìn người mình thích, không có can đảm tỏ tình một cách quang minh chính đại, không có dũng khí thoải mái hào phóng giới thiệu bản thân.
Mà không phải đem phần tình cảm này, chơi thành đánh cuộc, lợi thế trên chiếu bạc càng ngày càng nhiều, lại không thắng nổi một cắc bạc nào, khả năng sụp đổ cũng càng lúc càng lớn.
Câu xin lỗi kia, tôi nói không nên lời, dường như nếu tôi nói ra, tia tự tôn cuối cùng trong lòng tôi, cũng sẽ ầm ầm sụp đổ, hóa thành cát sỏi nhỏ vụn, theo gió Nhã Đan, biến mất không còn lại gì.
Kinh Phong, cậu cũng cho rằng một người mưu mô như tôi, chắc hẳn có thể đưa ra lựa chọn lý trí nhất đúng không? Cậu cũng cho rằng tôi kiên cường hơn so với Thẩm Giai Giai nên càng dễ thỏa hiệp hơn phải không, xin lỗi, làm cậu thất vọng rồi.
Trong trường hợp cực kỳ xấu hổ này, có một loại áp lực vô hình cuốn lấy tôi, đứng giữa Thẩm Giai Giai và Kinh Phong, kết hợp với âm thanh xì xào bàn tán của mọi người xung quanh, phút chốc bị đẩy lêи đỉиɦ điểm. Cô nàng kia là người đầu tiên mở miệng mắng:
“Tiểu tam đúng là tiểu tam, da mặt cũng dày quá đấy……”
“Cô có bệnh à, liên quan gì đến cô hả?”
Chợt có ai đó che trước người tôi, dáng người không cao lớn lắm, mặt mũi cũng không đủ đẹp, nhưng eo lưng thẳng tắp, là Cao Thiên Vũ.
Kẻ tự xưng là sứ giả của chính nghĩa bất thình lình bị Cao Thiên Vũ mắng, ả ta không vui:
“Cậu mới bị bệnh đấy? Cậu là ai?”
“Tôi…… Tôi tôi tôi…… Tôi là bạn trai cô ấy, các người nói bạn gái tôi đẩy người, chứng cứ đâu? Ở đây đều có camera theo dõi, cô mà nói xằng bậy coi chừng tôi kiện cô tội vu khống đấy!”
Tôi kinh ngạc nhìn chàng trai đưa lưng về phía mình, sau đó phản xạ có điều kiện nhìn về phía Kinh Phong, cậu ấy cũng vừa vặn ngẩng đầu đối mắt với tôi, lông mày cậu nhíu chặt, như thể gặp phải vấn đề khó giải quyết, ánh mắt nhìn về phía Cao Thiên Vũ càng thêm phức tạp, dường như có hâm mộ, lại dường như gặp phải khó khăn nào đó.
Cô nàng kia tức đến mức không nói được gì, có người khác hùa theo, cũng đề nghị kiểm tra máy theo dõi.
Lần này Thẩm Giai Giai đứng ngồi không yên, cô ta nâng người lên ôm lấy Kinh Phong, giọng nói vô cùng suy yếu:
“Có thể là tớ lầm thôi, tớ khó chịu quá, chúng ta đi bệnh viện được không?”
Thái độ lảng tránh rõ ràng như vậy, khiến thái độ của quần chúng vây xem hơi thay đổi nhìn về phía Thẩm Giai Giai cùng cô nàng kia.
Cô nàng kia ngượng đến chín mặt, trong lòng hận chết cái tên con trai đột nhiên nhảy ra này, cô ta công kích Cao Thiên Vũ:
“Có phải bạn trai hay không sao tôi biết được, có điều loại cấp thấp như cậu, bị người khác cắm sừng cũng không biết chừng?”
Xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn lại mỗi Cao Thiên Vũ đang thở hổn hển, giống như chọc trúng vết thương của cậu, cậu đột nhiên tức giận rống to:
“Đẳng cấp ông đây làm sao? Bố mày hiện tại là Tinh Diệu 5 đấy, cuối tuần là có thể lên top vương giả!”??? ( ⊙? ⊙ )!!!