Chương 20: Tôi chơi không lại cô

Thời điểm Kinh Phong trở về, tôi lập tức phát hiện một tia bất thường.

Cậu ấy không thèm nhìn tôi, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có.

Không phải kiểu ngượng ngùng nên không dám nhìn, cũng không phải nhìn trong lén lút, mà ngược lại như cố tình, lạnh lùng bỏ qua.

Không bình thường, điều này quá bất thường.

Từ lúc gọi điện đến bây giờ cùng lắm cách nhau hai tiếng đồng hồ, thái độ của Kinh Phong biến hóa thật sự quá lớn, tôi cố gắng tìm kiếm nguyên nhân từ vẻ mặt của cậu ấy, nhưng không tìm thấy chút manh mối nào.

Thẩm Giai Giai và Cao Thiên Vũ đều hoàn toàn bình thường, tôi thật sự không thể nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu.

Sự đau đớn khó chịu dai dẳng đến tận đêm tối, cuối cùng tôi cũng thành công chặn được một mình Kinh Phong ở ngoài ban công, chàng trai dựa vào lan can, trong tay cầm một điếu thuốc đang châm lửa, cau mày, giống như bị chuyện gì đó làm cho hoang mang, sau khi nhìn thấy tôi, cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Tôi hít một hơi thật sâu, bắt đầu với phương pháp quen thuộc của mình, vô cùng đáng thương nhìn chàng trai:

“Có phải tớ làm sai chỗ nào rồi không? Cậu không để ý tới tớ, tớ rất sợ.”

Kinh Phong ngẩng đầu lên, lần này nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ quái, lời nói ra càng làm tôi sửng sốt:

“Chuyện gì xảy ra với chai rượu đó?”

Rượu? Rượu gì?

Tôi hơi bối rối, thấy tôi như vậy, chàng trai nắn vuốt điếu thuốc trên tay, trong mắt hiện lên tia mỉa mai:

“Cô biết ở bệnh viện tôi gặp được ai không?”

Giọng điệu cậu ấy ngày càng lạnh, tôi có một linh cảm rất xấu.

“Tôi đã gặp ông chủ của khách sạn lần trước, ông chủ đó đuổi theo tôi đòi bồi thường tiền, bởi vì đứa con trai 5 tuổi của ông ấy uống nhầm phải rượu thừa của phòng chúng ta và bất tỉnh, kết quả kiểm tra là: Thuốc mê quá liều!”

Kinh Phong đứng lên, vóc dáng cao lớn mang đến cho tôi áp lực khổng lồ.

“Tống Nhu, cô giải thích cho tôi một chút, vì sao trong rượu của chúng ta lại có thuốc mê, vì sao đêm đó chỉ có một mình cô còn tỉnh táo, vì sao……”

Tôi lại tỉnh dậy ở trên giường của cô……

Câu nói kế tiếp Kinh Phong chưa nói ra, nhưng cũng không cần phải nói.

Trong lòng tôi nảy lên một cái, cảm thấy vô cùng hoảng loạn, không ngờ tôi lại phạm phải sai lầm trí mạng lần thứ hai —— do quá mức hưng phấn, đã quên tiêu hủy vật chứng.

Tôi cố gắng nghĩ cách giải thích, nhưng không ngờ rằng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Kinh Phong bất giác nhếch khóe miệng, nhưng không có chút ý cười nào.

“À, thêm nữa, cô đoán chắc tôi sẽ đi xem mặt trời mọc đúng không? Cho nên đã dụ dỗ Giai Giai thức đêm? Cô không biết phản ứng cao nguyên sẽ dễ dàng phát tác nếu như thức khuya? Hay cô biết rất rõ điều này, nên đây là hiệu quả mà cô muốn?”

Sự việc liên tiếp kéo nhau xảy đến cùng lúc, thật con mẹ nó tồi tệ!

Việc đã đến nước này, tôi gần như lập tức suy nghĩ kỹ, mục đích trước mắt, tạm thời không thể đạt được.

Tôi hít thở sâu, trực tiếp lựa chọn thẳng thắn:

“Vì sao, còn không phải bởi vì tôi thích cậu sao?”

Nước mắt từ khóe mắt tôi rơi xuống, ánh mắt nhìn Kinh Phong mang theo bảy phần tình yêu ba phần oán hận, trong giọng nói lộ ra tiếng khóc nức nở, nhưng giọng điệu lại lớn hơn so với ngày thường:

“Tôi chỉ là muốn có được cậu một lần thôi mà, tôi không muốn làm tổn thương bất cứ ai, sao tôi có thể hy vọng Thẩm Giai Giai xảy ra chuyện chứ? Cô ấy hiện tại không sao, cậu đã hoảng loạn đến mức quên mất tôi, nếu cô ấy có chuyện gì, chỉ sợ cậu sẽ hận tôi đến chết nhỉ!”

Nói xong tôi lại nở một nụ cười chua chát:

“À không, cậu bây giờ đã hận chết tôi rồi, đúng, tôi thừa nhận tôi rất không có đạo đức, tôi thừa nhận tôi chính là một kỹ nữ, nhưng tôi chỉ là quá thích cậu…… Tôi…… Tôi không dám, không bao giờ dám nữa, cậu đừng nhìn tôi như vậy, chúng ta vẫn giống như buổi sáng hôm nay có được không……”

Tôi bất chấp tất cả ôm lấy Kinh Phong, căn bản không phải diễn, là hàng thật giá thật sợ đến cả người phát run.

Kinh Phong nhìn cô gái trong ngực khóc thút thít, trong nháy mắt mềm lòng, sáng nay, cậu thật sự định buông bỏ hết thảy, vi phạm nguyên tắc của chính mình, đáng tiếc giây phút cậu biết được chân tướng ở bệnh viện, l*иg ngực nóng bỏng dường như bị chậu nước lạnh tạt vào, cậu lặng lẽ bồi thường cho chủ khách sạn kia, không hề kinh động đến bất kỳ kẻ nào, nhưng trái tim lại hoàn toàn nguội lạnh.

Có một số việc một khi bị lòi ra, thì nơi nơi đều là sơ hở. Cậu không phải kẻ ngốc, sao có thể nhìn không ra chứ, trong lòng cậu cho rằng một cô gái đơn thuần hiểu chuyện, thông minh lý trí, nhưng thực chất chỉ là giả.

Nhiều năm như vậy, thứ mà Kinh Phong ghét nhất chính là người có tâm cơ sâu khó lường, không màng an nguy của người khác, hiện tại Tống Nhu lại sở hữu hết thảy những thứ đó, cậu thật sự hiểu rõ cô gái này sao? Hay chỉ là nhất thời bị tìиɧ ɖu͙© cám dỗ? Nếu không cẩn thận đi đến ngã ba đường, biết rõ là sai, bạn còn muốn đi tiếp không?

Ánh mắt chàng trai dần nguội lạnh, trong đêm tối, như một thẩm phán tuyên án với tôi:

“Tống Nhu, cô quá tài giỏi, tôi chơi không lại cô, buông tha tôi đi.”

***

Thiên Di: Aaaaa!!! Gay cấn quá điiii