Chương 5: Xích sắt

Hắn đột nhiên kéo cô, khiến xích sắt phát ra tiếng lạch cạch, sau đó nhấc cổ áo cô lên, động tác rất thô bạo. Tang Y buộc phải ngẩng đầu lên, cô thở hổn hển, cảm giác ngột ngạt và sợ hãi bao trùm lấy toàn thân, cô bắt đầu vùng vẫy dữ dội, đồng thời cũng bắt đầu hét to đến khản giọng, như thể mong có người nghe thấy.

Xích sắt trói tay chân vang lên không ngừng, cọ xát vào làn da mỏng manh giữa hai cổ tay, chảy ra những giọt máu đỏ tươi, nhưng cuối cùng cũng ngừng lại.

Chính người đàn ông kia đã bất ngờ tóm lấy cổ Tang Y, sau đó giật mạnh cổ áo của cô.

Cô vẫn đang mặc một bộ đồng phục học sinh, một chiếc áo sơ mi sọc trắng hồng đắt tiền, nhưng chất vải không chịu được lực kéo mạnh, vài chiếc cúc bị bung ra kêu lạch cạch, sau đó là một luồng mát lạnh trên ngực, đồng thời, đôi gò bồng đảo trắng mềm cũng lộ ra giữa không trung.

Bàn tay đang giữ lấy cổ cô đột ngột rút ra, Tang Y lắc người và ho dữ dội mấy tiếng, vì khó chịu và sợ hãi, cô không khỏi cuộn người lại, nhưng lại bị người đàn ông bóp cằm ngẩng đầu lên, cơ thể xộc xệch không ngừng giãy giụa.

"Làm loạn xong chưa?"

Người đàn ông hỏi cô, với giọng lạnh lùng, lại thêm giọng điệu khinh thường, như thể sự vùng vẫy và phản kháng vừa rồi của cô thật nực cười.

Tang Y không nói chuyện, có lẽ là do bị đối phương mắng, hoặc cũng có thể vì hãi sợ và tuyệt vọng. Nhưng lần này, bàn tay của người đàn ông đang nhéo cằm cô không di chuyển mà chạm tới vai cô, đầu ngón tay mát lạnh chạm vào làn da, khiến Tang Y không tự chủ được rùng mình.

Cô không quên rằng người đàn ông này là một kẻ bắt cóc, nhưng hắn cũng là một người đàn ông.

Bên ngoài hẳn là vẫn đang mưa, hạt mưa càng lúc càng lớn, mưa dường như càng lúc càng to, lộp bộp gõ vào cửa sổ phía sau Tang Y.

Trong tiếng mưa ào ào, họ dường như đang tiến lại gần hơn, Tang Y mong rằng đây là ảo giác của chính cô, nhưng hơi nước ẩm ướt, mùi mục nát, hơi thở bỏng rát của người đàn ông và tiếng thở hổn hển run rẩy của cô, tất cả đều ướŧ áŧ mà trộn lẫn vào nhau.

Một tiếng sấm sét xuyên qua bầu trời, rung chuyển cả căn phòng, Tang Y sững người, thậm chí không dám thả lỏng.

Hơi thở rối loạn trượt từ má đến khóe miệng run rẩy của cô, nó dường như đã hơi dừng lại, nhưng không lâu lắm, nó lại truyền đến l*иg ngực phập phồng và run rẩy của cô, Tang Y nuốt nước bọt, lòng bàn tay cũng không ngừng tuôn mồ hôi lạnh...