Chương 10: Cô gái ngoan ngoãn?

Đội Điều tra Hình sự XX.

Tám giờ tối, đèn trong phòng họp vẫn sáng, trên tấm bảng trắng dài hai mét ghi đầy thông tin phân tích vụ án, ở giữa chỉ có duy nhất bức ảnh của Tang Y.

"Tang Y, 18 tuổi, học sinh năm ba trường trung học số 1 của thành phố này. Phỏng đoán ban đầu là cô ấy bị bắt cóc vào chiều hôm qua."

"Màn hình giám sát của trường cho thấy Tang Y rời trường lúc 2 giờ chiều hôm qua. Cô ấy gọi cho Tang Chí Quốc lúc 2:15 chiều và sau đó mất liên lạc cho đến khi kẻ bắt cóc gọi vào sáng nay..."

Trình Dịch đang mô tả toàn bộ thông tin vụ án, nhưng có người bên dưới đặt ra câu hỏi: "Người đã biến mất vào chiều hôm qua mà cha cô ấy đến tận hôm nay mới báo án à? Con gái cả đêm không về nhà, thế mà cha mẹ thậm chí cũng không biết?" Một cảnh sát nhìn vào bảng trắng vào dòng thời gian trên chiếc bảng trắng, tỏ ra khó hiểu.

"Hoàn cảnh của nhà họ Tang hơi phức tạp. Chắc chắn mọi người cũng đã nghe nói qua về cha cô ấy, Tang Chí Quốc là một doanh nhân nổi tiếng ở thành phố của chúng ta. Tang Y là con gái của vợ cũ, vợ của Tang Chí Quốc hiện tại là thư ký cũ của ông ấy, họ vừa kết hôn hai năm trước. Tang Y vẫn luôn trọ ở trường từ khi học cấp ba và rất hiếm khi về nhà. "Có người ở giữa điều tra tình hình của nhà họ Tang, tùy tiện nói thêm vài câu.

“Hơn nữa,” một nữ cảnh sát ở cuối bàn cũng đột nhiên nói, “Người vợ đầu của Tang Chí Quốc đã tự sát, tôi nghe nói chuyện này có liên quan đến bà Tang hiện tại…”

"Vãi, đó không phải là con giáp thứ mười ba sao?"

"Không có gì lạ khi con gái mất tích lâu như vậy mà gia đình họ lại không có phản ứng gì cả."

Thấy mọi người càng ngày nói chuyện không đâu, Trình Dịch không nhịn được gõ gõ bàn, ra hiệu dừng nói chuyện phiếm ở đây.

Họp xong đã là gần mười giờ, hầu hết những người bên dưới đã rời đi, nhưng Trình Dịch vẫn ngồi trước bảng trắng. Đại Tề rót cho anh một tách cà phê, biết rằng đêm nay anh lại muốn thức đêm.

Không thể nào, những kẻ bắt cóc chỉ gọi một cuộc điện thoại, và tung tích của Tang Y sau khi rời trường hoàn toàn không thể lần ra, cứ như thể cô đột nhiên biến mất trong không khí vậy. Tình thế bị động này không tốt cho cảnh sát, sáng hôm sau, giao dịch sẽ được thực hiện.

Đại Tề nhìn thông tin phân tích dày đặc trên bảng trắng, nhìn chằm chằm vào hai từ "bắt cóc" một lúc, và cuối cùng không nhịn được thì thầm điều gì đó với Trình Dịch.

“Trình Dịch, anh nói xem... Đây có phải là trò đùa của trẻ con không, Tang Chí Quốc không phải đã nói rằng khi Tang Y gọi điện cho ông ấy vào ngày hôm đó, hai người đã cãi nhau sao?"

Quả thực, vào ngày Tang Y biến mất, cô đã cãi nhau với Tang Chí Quốc.

"Đúng vậy, hôm đó Tang Y đã gọi điện cho tôi. Hôm đó... là ngày giỗ của mẹ nó. Nó gọi điện thoại hỏi tôi có thể cùng nó đi viếng mộ không."

Vài giờ trước, Tang Chí Quốc trong phòng thẩm vấn vẫn còn vẻ mặt khó coi, "Tôi bận công việc không về được nên bảo nó gọi điện thoại cho dì ở nhà đi cùng."

"Vì chuyện này mà tôi và Tang Y cãi nhau vài câu."

"Sau đó Tang Y có gọi điện thoại cho dì ở nhà không?"

Tang Chí Quốc lắc lắc đầu, lại nặng nề thở dài, cũng không biết là hối hận vì đã cãi nhau với Tang Y hay hối hận vì đã không cùng Tang Y đến gặp mẹ cô.