Chương 2
Cha con là một người đàn ông điển trai, Christina. Ông ấy có thể chọn bất kỳ người phụ nữ nào ở nước Anh. Nhưng người ông ấy chọn lại là mẹ. Là mẹ! Mẹ không thể tin vào số phận may mắn của mình. Mẹ chỉ được coi là đủ xinh xắn nếu xét theo tiêu chuẩn thông thường, luôn xấu hổ khủng khϊếp và ngờ nghệch, hoàn toàn trái ngược với cha con. Ông ấy rất từng trải, lịch lãm, tốt bụng và đáng yêu. Mọi người đều cho rằng ông ấy là người đàn ông tuyệt vời nhất.
Nhưng tất cả đều là sự dối trá khinh khủng.
Nhật ký hành trình, 01/08/1795
Luân Đôn, Anh quốc, năm 1814.
Đêm nay sẽ là một đêm dài.
Hầu tước xứ Lyonwood thở ra một hơi dài đầy kiềm chế, tựa người vào mặt lò sưởi trong phòng tiếp khách nhà Huân tước Carlson. Hành động đó không phải là ngẫu hứng mà có mục đích rất rõ ràng. Bằng cách chia sẻ bớt trọng lượng cơ thể đáng kể của mình với mặt lò sưởi, Lyon có thể làm dịu cơn đau đớn ở chân. Vết thương vẫn tiếp tục khiến chàng bứt rứt, cơn đau nhức đang lan dần ra xương bánh chè, khiến mọi thứ đều trở nên xám xịt như tâm trạng ảm đạm lúc này.
Lyon bị ép buộc phải tham dự bữa tiệc bởi những lời cằn nhằn về trách nhiệm hộ tống cô em gái Diana tới đây. Không cần phải bình luận, hẳn chàng đang hết sức chán nản với hoàn cảnh hiện tại của mình. Hầu tước đã nghĩ sẽ cố giả bộ như thích thú và thể hiện nó trên mặt, nhưng dù cố thế nào thì cũng không thể làm nên kỳ tích đó. Đơn giản là vết thương quá đau đớn để chàng có thể bận tâm xem người khác có chú ý tới tâm trạng cáu bẳn của mình hay không. Thay vào đó, chàng luôn quắc mắt cau có, vẻ mặt thường thấy trong những ngày này, rồi khoanh tay trước bộ ngực vạm vỡ với điệu bộ như thể đang rất cam chịu.
Bá tước Rhone, bạn thân của Lyon từ hồi hai người còn cầm đầu những trò đùa tinh quái ở trường Oxford, đang đứng bên cạnh. Cả hai đều được xem là những người đàn ông đẹp trai. Rhone sở hữu mái tóc đen, nước da trắng trẻo với chiều cao sáu feet[1]. Dáng người cao gầy, luôn ăn mặc hoàn hảo không chê vào đâu được và rất có thẩm mỹ, được ban tặng nụ cười nửa miệng có thể khiến những quý cô trẻ tuổi quên mất chiếc mũi khoằm của anh. Họ còn bị hút hồn bởi đôi mắt màu xanh lục đáng ghen tị đến nỗi không thể chú ý được gì khác.
[1] Feet là số nhiều của foot, đơn vị tính của Anh, 1 foot = 0,3048 cm, 6 feet vào khoảng 1m83.
Rhone rõ ràng là người đàn ông trong mộng của mọi quý cô. Các bà mẹ phiền lòng vì tiếng tăm xấu, còn các ông bố thì lo lắng về mục đích tán tỉnh của anh. Trong khi đó, những cô gái non nớt lại phớt lờ lời cảnh báo của cha mẹ, họ còn tranh giành nhau một cách trơ trẽn để có được sự chú ý của anh. Sức hấp dẫn của Rhone đối với phụ nữ cũng mạnh mẽ giống như mật ong thu hút một con gấu đang đói khát. Anh thật sự là một kẻ bất lương, nhưng lại quá hấp dẫn đến mức khó chối từ.
Lyon thì ngược lại, nét độc đáo bất ngờ là khả năng khiến chính những quý cô ngọt ngào đó chắc chắn phải hét toáng lên tìm chỗ trốn. Một sự thật không thể chối cãi là Hầu tước Lyonwood có thể dọn sạch một căn phòng đầy người chỉ bằng một cái liếc mắt lạnh băng.
Lyon chỉ cao hơn Rhone khoảng ba inch[2]. Nhưng vì có một bộ ngực vạm vỡ, đôi vai rộng và cặp đùi cơ bắp nên dáng người lại trông có vẻ to lớn hơn hẳn. Tuy nhiên, nếu chỉ là vóc dáng cao lớn thì hoàn toàn không đủ đe dọa những quý cô cứng rắn đang hy vọng vớ được một ông chồng có tước hiệu. Hay các đặc điểm khác cũng vậy nếu mọi người chỉ được chứng kiến một trong số chúng ở tại một thời điểm nhất định. Mái tóc của Lyon có màu vàng đậm, xoăn tít và để dài quá tiêu chuẩn theo mốt thời thượng của xã hội. Nhìn nghiêng, nét mặt như được chạm khắc, giống hệt bức tượng của những người lính La Mã được đặt thành từng hàng ở Carlton House[3]. Gò má quý phái, chiếc mũi cổ điển và cái miệng hoàn hảo như một tác phẩm điêu khắc.
[2] Đơn vị đo chiều dài của Anh, 1 inch = 2,54 cm, 3 inch = 7,62 cm.
[3] Carlton House là một khu riêng biệt ở Luân Đôn, được coi là nơi ở của các hoàng thân nhϊếp chính từ năm 1783.
Chỉ có màu sắc ấm áp của mái tóc là nét mềm mại duy nhất trên khuôn mặt Lyon. Đôi mắt nâu toát ra vẻ lạnh lùng hoài nghi. Có lẽ chính mộng tưởng bị tan vỡ đã tạo nên vẻ cau có khắc nghiệt đó. Một vết sẹo cũng chẳng khiến khuôn mặt khó coi hơn nữa. Vết cắt mỏng, lởm chởm kéo ngang qua trán và kết thúc đột ngột ngay giữa vòng cung của lông mày bên phải. Vết sẹo khiến Lyon trông giống như một tên cướp biển.
Và vì vậy những kẻ ngồi lê đôi mách đã đặt biệt danh cho Rhone là kẻ phóng đãng, còn Lyon là tên cướp biển, nhưng dĩ nhiên họ không dại dột gọi thế trước mặt một trong hai quý ông này. Những phụ nữ ngu ngốc đó không hề nhận ra lời lăng mạ của mình lại làm hai người hài lòng thế nào.
Một người hầu tiến lại gần Hầu tước và nói, “Thưa ngài, đây là loại rượu mà ngài yêu cầu”. Người đàn ông lớn tuổi khom người cung kính nói trong khi cố giữ hai ly rượu lớn thăng bằng trên một cái khay bạc.
Lyon vớ lấy cả hai, trao một ly cho Rhone, sau đó cảm ơn khiến ông ta hết sức kinh ngạc. Ông ta lại cúi chào lần nữa trước khi xoay người rời đi để lại sự riêng tư cho hai quý ông.
Lyon nốc một hơi cạn sạch ly rượu.
Rhone quan sát hành động của chàng. “Cái chân lại khiến cậu khó chịu à?”, anh hỏi, nhíu mày lo lắng. “Hay cậu định uống đến say mèm hả?”
“Mình chưa bao giờ say”, Lyon đính chính. “Cái chân đang lành lại”, rồi nhún vai thêm vào một câu trả lời quanh co.
“Lần này may mắn đã rời bỏ cậu rồi, Lyon”, Rhone nói. “Cậu sẽ không phải thực hiện bất kỳ nhiệm vụ nào trong vòng sáu tháng, có thể là hơn. Tạ ơn Chúa vì điều đó”, và thêm vào. “Richards muốn cậu quay lại với những công việc nguy hiểm đó ngay ngày mai nếu ông ta có cách. Mình tin đó là điều may mắn khi tàu của cậu bị phá hủy. Cậu không thể đi bất kỳ đâu cho tới khi đóng xong một con tàu mới.”
“Mình biết về những nguy hiểm đó”, Lyon trả lời. “Cậu không thích Richards, đúng không, Rhone?”
“Ông ta không bao giờ nên giao cho cậu cái nhiệm vụ vặt vãnh nhỏ nhoi đó, bạn của tôi.”
“Richards đặt công việc của chính phủ lên trên những lo lắng cá nhân.”
“Lên trên những lo lắng cá nhân của chúng ta, cậu nên nói vậy mới phải”, Rhone sửa lại. “Mà lẽ ra cậu nên rời khỏi đó cùng lúc với mình. Nếu cậu không quá quan trọng...”
“Mình nghỉ việc rồi, Rhone.” Bạn chàng đã không thể kiềm chế sự kinh ngạc của mình. Lyon biết mình nên chờ để thông báo tin tức này sau, vì thực sự đang lo lắng Rhone sẽ hét ầm lên. “Đừng có quá choáng váng thế chứ, Rhone. Cậu vẫn luôn bám theo để thúc giục mình nghỉ hưu đấy thôi.”
Rhone lắc đầu. “Mình bám theo cậu bởi vì cậu là bạn mình và có lẽ mình là người duy nhất quan tâm đến những chuyện xảy ra với cậu”, và nói. “Tài năng phi thường đã khiến cậu đảm nhận công việc này lâu hơn một người đàn ông bình thường có thể làm được. Chúa chứng giám, mình sẽ không còn phải chịu đựng điều này nữa. Cậu nói thật phải không? Cậu thật sự thôi việc rồi chứ? Cậu đã báo cho Richards chưa?”
Rhone thì thào giận dữ và nhìn chằm chằm vào Lyon.
“Rồi, Richards đã biết. Ông ấy không được hài lòng cho lắm.”
“Ông ta sẽ phải quen với chuyện đó thôi”, Rhone càu nhàu và nâng ly lên chúc mừng. “Nâng cốc nào, bạn của tôi, vì một cuộc sống dài lâu. Có lẽ cậu sẽ tìm được hạnh phúc và bình yên. Cậu xứng đáng có được cả hai điều đó, Lyon.”
Vì rượu đã cạn sạch nên chàng không nâng ly cùng bạn. Dù sao Hầu tước cũng không cho rằng mong ước chân thành của Rhone có khả năng trở thành sự thật. Hạnh phúc - tất nhiên, đôi khi có thể là thật. Nhưng bình yên... thì không, quá khứ sẽ khiến Lyon không bao giờ tìm được bình yên. Tại sao ư? Vì nó cùng với tình yêu là hai thứ mà chàng sẽ chẳng bao giờ có được nữa. Lyon đã chấp nhận số phận, làm điều mà mình tin là cần thiết và phần sâu thẳm trong tâm hồn không hề cảm thấy mảy may tội lỗi. Chỉ khi màn đêm buông xuống, lúc cô độc và dễ bị tổn thương nhất thì những khuôn mặt từ quá khứ lại hiện về ám ảnh chàng. Phải, chàng sẽ chẳng bao giờ tìm thấy được bình yên. Những cơn ác mộng sẽ mãi đeo bám.
“Cậu lại làm thế nữa rồi”, Rhone cằn nhằn, huých vào tay Lyon để nhắc nhở.
“Làm gì?”
“Quắc mắt với các quý cô khiến tất cả bỏ chạy hết khỏi phòng.”
“Thật mừng khi biết mình vẫn còn khả năng đó”, Lyon uể oải.
Rhone lắc đầu. “Chúa ơi, cậu định giương bộ mặt cau có như thế suốt cả buổi tối sao?”
“Chắc vậy.”
“Sự thiếu nhiệt tình của cậu thật kinh khủng đấy. Mình đang trong tâm trạng tuyệt vời. Một mùa vũ hội mới luôn khơi dậy nhiệt huyết trong mình. Chắc hẳn em gái cậu cũng đang rất háo hức được tham gia vào tất cả các chuyến phiêu lưu này”, anh thêm vào. “Chúa ơi, thật khó tin cuối cùng cô bé nhõng nhẽo đó cũng đã lớn.”
“Diana đang rất phấn khích”, Lyon thừa nhận. “Nó đã đủ tuổi để bắt đầu kiếm một tấm chồng.”
“Cô ấy có còn... bốc đồng nữa không? Đã hơn một năm rồi mình chưa gặp cô ấy.”
Lyon bật cười bởi lời miêu tả chẳng ăn nhập gì của Rhone về cách cư xử của em gái. “Nếu cậu định hỏi mình là nó có còn xử lý các tình huống mà không có chút thận trọng nào hay không, vậy thì còn, con bé vẫn rất bốc đồng.”
Rhone gật đầu, đảo mắt quanh phòng, rồi bật ra tiếng thở dài. “Nghĩ thử coi. Một loạt những quý cô xinh đẹp mới tham dự mùa lễ hội đầu tiên đang chờ đợi để được thử nghiệm. Thật ra, mình nghĩ các bà nên bắt họ ở nhà, vì Jack cùng với băng cướp của hắn vẫn còn đang rình mò xung quanh.”
“Mình nghe nói những tên trộm đó đã viếng thăm nhà Wellingham tuần trước”, Lyon nói.
“Gây ra một trận khá náo nhiệt”, Rhone xen vào kèm theo một nụ cười nhăn nhở. “Bà Wellingham vẫn đang nằm lỳ trên giường sau khi thề sẽ không ra khỏi đó cho tới khi số ngọc lục bảo của bà ta được tìm thấy. Một phản ứng kỳ quái, theo mình nghĩ, nếu cậu để ý chồng bà ta đã kiếm được bao nhiêu tiền từ các bàn cờ bạc. Lão ta là một kẻ lừa đảo trắng trợn.”
“Mình biết Jack chỉ cướp của vợ chồng Wellingham. Có thật hắn ta đã bỏ qua cho những vị khách ở đó không?”
Rhone gật đầu. “Phải. Có vẻ lúc đó hắn ta đang rất vội vã.”
“Mình cảm giác như hắn cố tình gây chú ấy”, Lyon nói.
“Mình không đồng ý”, Rhone phản đối. “Cho đến nay, hắn chỉ cướp của những kẻ mà mình nghĩ là đáng bị thế. Mình thật sự ngưỡng mộ hắn.”
Khi Lyon nhìn với vẻ mặt khó hiểu, Rhone vội vàng thay đổi đề tài. “Những quý cô sẽ lại gần chúng ta nếu cậu chịu mỉm cười. Rồi cậu sẽ bắt đầu cảm thấy vui vẻ thôi.”
“Còn mình thì cho rằng cuối cùng cậu cũng bị mất trí rồi. Làm sao cậu có thể giả vờ thích thú cái trò hề này?”
“Chính điều này mới khiến người khác nghĩ là cậu bị mất trí đấy. Cậu đã tự tách mình ra khỏi những trò tiêu khiển thời thượng của xã hội quá lâu rồi.”
“Sự thật là nếu cậu phải chịu đựng quá nhiều những mùa lễ hội thế này”, Lyon đốp lại. “Đầu óc của cậu sẽ biến thành bùn.”
“Không nghĩa lý gì. Đầu óc mình đã hóa thành bùn vài năm trước rồi, từ hồi chúng ta còn cùng nhau uống cái thứ rượu gin chua loét ở trường kia. Tuy vậy, mình thực sự đang tận hưởng nó. Cậu cũng sẽ làm thế nếu nghĩ rằng tất cả chỉ là một trò chơi.”
“Mình không chơi trò chơi”, Lyon nói. “Và phải dùng từ cuộc chiến mới diễn tả đúng cảnh tượng này.”
Rhone phá lên cười lớn tới mức thu hút những cái nhìn tò mò của mọi người xung quanh. “Nói cho mình biết. Có phải những quý cô xinh đẹp là kẻ mà chúng ta sẽ phải chiến đấu không?”
“Chính xác.”
“Vậy mục đích của họ là gì? Họ hy vọng giành được cái gì nếu chinh phục chúng ta thành công?”
“Hôn nhân, tất nhiên rồi.”
“A”, Rhone đáp, bật ra tiếng cảm thán. “Mình tin là họ sẽ sử dụng cơ thể làm vũ khí. Có phải kế hoạch của họ là làm cho chúng ta mù quáng vì ham muốn và sẵn sàng đáp ứng bất cứ điều gì không?”
“Đó là tất cả những gì họ có thể làm”, Lyon trả lời.
“Chúa lòng lành, cậu quả là một kẻ chán ngấy như mọi người nói. Mình lo sợ quan điểm đó của cậu sẽ lây nhiễm sang mình.”
Rhone hơi rùng mình nhưng lập tức phản ứng đó bị xóa đi bởi nụ cười toe toét.
“Cậu trông chẳng có vẻ gì là quá lo lắng cả”, Hầu tước tỉnh bơ nhận xét.
“Những quý cô chỉ theo đuổi hôn nhân, chứ không phải cuộc sống của chúng ta”, Rhone nói. “Cậu không cần phải chơi nếu không muốn. Vả lại, mình chỉ là một Bá tước tầm thường. Cậu thì khác, cậu nhất định phải tái hôn nếu muốn tiếp nối tước hiệu của gia đình.”
“Chết tiệt, cậu biết rõ là mình sẽ không bao giờ tái hôn.” Lyon trả lời, giọng trở nên lạnh lẽo như mặt đá cẩm thạch đang tựa vào. “Bỏ qua chủ đề này đi, Rhone. Mình không thấy hài hước tí nào khi đề cập tới vấn đề hôn nhân.”
“Cậu không thấy hài hước với mọi thứ thì có”, Rhone tuyên bố bằng giọng hóm hỉnh khiến Lyon không thể không cười toe toét.
Trong lúc Rhone tiếp tục liệt kê những khuyết điểm khác của Lyon thì một mái tóc hoe hoe đỏ khá hấp dẫn chợt thu hút sự chú ý của anh. Anh tập trung hoàn toàn vào cô gái mãi tới khi nhận ra đó là cô em gái nhỏ của Lyon đang đi về phía họ.
“Tốt hơn cậu nên bỏ cái vẻ mặt cau có đi”, Rhone khuyên. “Diana đang đến đây. Chúa ơi, cô ấy vừa mới huých khuỷu tay vào Nữ bá tước Seringham.”
Lyon thở dài, rồi cố nặn ra một nụ cười.
Khi Diana dừng phắt lại ngay trước mặt anh trai, những lọn tóc xoăn ngắn màu nâu đỏ vẫn còn bồng bềnh quanh khuôn như mặt thiên thần. Đôi mắt nâu lấp lánh vì phấn khích, “Ôi, Lyon, em thật sự rất vui khi thấy anh mỉm cười. Sao hả, em tin là anh đang rất thích thú”.
Cô không chờ anh trai đáp lại lời nhận xét của mình mà quay sang nhún gối chào Rhone. “Rất vui được gặp lại anh”, Diana vừa nói vừa thở hổn hển.
Rhone nghiêng đầu chào.
“Không phải là một kỳ tích sao khi em có thể năn nỉ được Lyon đến tham dự buổi tiệc tối nay? Anh ấy thật sự không thích tiệc tùng lắm, Rhone.”
“Cậu ta không thích sao?” Rhone hỏi bằng giọng điệu như không tin nổi khiến cho Lyon phải bật cười.
“Đừng có trêu chọc con bé thế”, Lyon nói. “Em có vui không, Diana?”, và hỏi cô em gái.
“Ồ, có chứ ạ”, Diana trả lời. “Mẹ sẽ rất hài lòng. Em hy vọng bà vẫn còn thức khi chúng ta về nhà và em có thể kể lại cho mẹ nghe mọi thứ tối nay. Em vừa mới nghe được là công chúa Christina cũng sẽ đến đây. Em thừa nhận là vô cùng tò mò muốn được gặp cô ấy. Em đã được nghe những câu chuyện tuyệt vời nhất về cô ấy.”
“Công chúa Christina là ai?” Lyon hỏi.
Rhone nhanh nhảu trả lời. “Cậu đã sống ẩn dật quá lâu rồi Lyon, nếu không chắc chắn cậu đã nghe về cô ấy. Mặc dù mình chưa được gặp nhưng nghe kể là cô ấy rất xinh đẹp. Hơn nữa còn có một bầu không khí bí ẩn bao quanh cô ấy. Cha cô ấy là vua của vài lãnh địa nhỏ giáp biên giới nước Áo. Ông ta đã bị lật đổ trong một cuộc đảo chính khá bẩn thỉu”, Rhone tiếp tục. “Tiểu thư Christina, nếu chúng ta sử dụng tước hiệu mà cô ấy được thừa hưởng từ mẹ mình, đã đi du lịch vòng quanh thế giới. Brummel đã gặp và lập tức say mê cô ấy. Anh ta là người đầu tiên gọi cô ấy là công chúa. Cô gái ấy cũng không tỏ ra chấp nhận hay cự tuyệt danh xưng đó.”
“Chuyện gì xảy ra với mẹ cô ấy?” Diana hỏi.
Trông cô có vẻ hoàn toàn bị mê hoặc bởi câu chuyện về công chúa. Rhone mỉm cười trước sự háo hức đó. “Một bi kịch, anh được nghe kể thế. Người mẹ bị suy nhược thần kinh, và bà ta...”
“Ý anh là gì khi nói suy nhược thần kinh, Rhone?” Diana cắt ngang.
“Bị điên”, Rhone giải thích. “Khi biết mình sắp có một đứa con, bà ta đã bỏ trốn. Cho đến cách đây ba tháng, mọi người vẫn tin là cả hai mẹ con họ đều đã chết.”
“Chuyện gì xảy ra với cha của công chúa Christina?” Diana hỏi.
“Ông ta rời khỏi Anh không lâu sau khi vợ biến mất. Kể từ đó không ai còn nghe thấy tin tức về ông ta nữa. Có khi giờ ông ta cũng đã chết”, Rhone kết thúc bằng một cái nhún vai.
“Ôi, thật tội nghiệp cho công chúa”, Diana thì thầm. “Hiện giờ cô ấy có còn người thân nào không, hay chỉ có một mình thôi?”
“Vì Chúa, Diana. Em thậm chí còn không quen biết cô gái đó, vậy mà trông em có vẻ như sắp sửa than khóc cho cô ta ấy”, Lyon nói.
“Ôi, đó là một câu chuyện buồn mà”, Diana nói, tự biện hộ cho bản thân, sau đó quay lại Rhone, rồi thêm vào, “Em còn nhớ cái chết của James đã khiến cho tất cả chúng ta không thể nào chịu đựng nổi. Mẹ vẫn còn chưa hồi phục lại. Bà vẫn giấu mình trong phòng và nghĩ ra đủ thứ bệnh tật trong khi sự thật chính là nỗi đau buồn đã giam giữ bà ở đấy”.
Rhone liếc mắt và nhận thấy vẻ mặt lạnh băng của Lyon, lập tức chuyển sang chủ đề khác. “Phải, chà, tất cả chúng ta đều nhớ James”, anh nói dối, giọng sôi nổi. “Diana, anh cũng ước ao được gặp công chúa Christina. Chưa ai có thể thu lượm được chút thông tin vụn vặt nào về quá khứ của cô ấy. Điều đó khiến nó trở thành một bí ẩn đáng được khám phá, đúng không?”
Diana đỏ mặt khi Rhone nháy mắt với mình. Em gái Lyon vẫn còn là một thiếu nữ ngây thơ. Cô cũng quyến rũ tới nỗi Rhone phải tạm ngừng lời để quan sát kỹ hơn. Diana đã trở nên đầy đặn một cách đáng yêu kể từ lần cuối cùng gặp mặt. Phát hiện đó thật sự kí©h thí©ɧ Rhone, mặc dù cho đến cuối cuộc đời, anh cũng chẳng biết tại sao.
“Cô bé nhõng nhẽo”, anh đột ngột thốt lên, “tối nay em trông thật xinh đẹp”. Rhone nhăn mặt khi nhận ra âm thanh khàn khàn kỳ quặc của mình.
Diana dường như không chú ý đến điều đó. Cô cười tươi tắn với câu nhận xét, làm bộ nhún gối chào, rồi nói. “Cảm ơn anh, Rhone. Thật mừng là anh đã nhận ra.”
Rhone cau mày, nói với Lyon. “Cổ áo của bộ váy cô ấy đang mặc rõ ràng được cắt quá sâu. Cậu nghĩ gì mà để cô ấy xuất hiện ở nơi công cộng với cái váy đó? Tốt hơn hết cậu nên để mắt tới cô ấy.”
“Mình chỉ cần để mắt tới cậu là Diana cũng đủ an toàn rồi”, Lyon đốp lại.
“Cũng thế thôi, mình thật sự nghĩ...” Rhone đột nhiên ngừng bặt khi liếc nhìn ra cửa phòng khách. Một tiếng huýt sáo thật khẽ thoát ra khỏi miệng. Diana nhanh chóng xoay người lại xem điều gì đang thu hút Rhone.
“Công chúa Christina”, Diana thì thào từng chữ với vẻ rất tôn kính.
Lyon là người phản ứng sau cùng. Khi vừa trông thấy hình ảnh ở đầu bên kia căn phòng, Hầu tước thực sự giật bắn người ra khỏi mặt lò sưởi theo đúng nghĩa đen. Cơ thể bỗng rơi vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu một cách bản năng, từng múi cơ trên người săn cứng lại, sẵn sàng.
Chàng từ từ kiểm soát lại bản thân, nhận ra hai tay mình đang nắm chặt ở cạnh sườn, còn chân thì đã ở trong tư thế chiến đấu và chàng buộc mình phải thả lỏng. Cử động đột ngột khiến đầu gối bắt đầu đau nhói trở lại. Lúc này Lyon không thể làm được bất cứ điều gì để giảm bớt cơn đau, cũng như sự giận dữ đang vây hãm trong l*иg ngực.
Và dù có quyết tâm thế nào, Hầu tước cũng không thể rời mắt khỏi công chúa.
Nàng thực sự rất đáng yêu. Từ đầu cho tới gót chân đều được bao phủ trong ánh bạc. Đó là màu sắc của các thiên thần và làm nổi bật lên mái tóc vàng nhạt. Không có gì phải nghi ngờ, nàng là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà Lyon từng gặp. Làn da rất hoàn hảo, không chút tì vết, thậm chí dù đang đứng ở một khoảng cách xa như thế Lyon vẫn có thể nhận ra màu sắc trong đôi mắt ấy. Chúng mang màu xanh của bầu trời thăm thẳm, một sắc xanh rất đáng chú ý. Công chúa không mỉm cười mà cũng chẳng tỏ ra khó chịu. Gương mặt chỉ lộ ra đôi chút tò mò. Hiển nhiên người phụ nữ này hiểu rõ sức quyến rũ của bản thân, Lyon kết luận, hy vọng bản tính đa nghi sẽ cứu mình thoát khỏi sự thất bại của trái tim. Chàng hoàn toàn không hài lòng chút nào về cách cơ thể mình tiếp tục phản ứng với người con gái ấy.
“Brummel nói đúng”, Rhone tuyên bố. “Quý cô này quả thật đầy mê hoặc.”
“Ôi, em thực sự hy vọng có thể được làm quen với cô ấy”, Diana thì thầm như thể họ đang ở trong nhà thờ vậy. “Nhìn mọi người xem, Rhone. Tất cả đều dõi theo cô ấy. Anh có nghĩ công chúa Christina sẽ sẵn lòng cho một sự giới thiệu không?”
“Im lặng nào, Diana”, Rhone nói. “Công chúa Christina sẽ không dám phớt lờ em đâu. Có vẻ em đã quên mất anh trai mình là ai rồi.” Diana bẽn lẽn gật đầu với Rhone. “Cô bé, hãy đứng thẳng vai lên một cách duyên dáng, thả lỏng hai tay. Em sẽ tạo cho mình vài ưu thế. Chúng ta sẽ tìm ai đó thích hợp để giới thiệu em.”
Rhone biết cô em gái của Lyon không kịp nghe phần lưu ý cuối cùng của mình, vì cô đã vội vàng nhấc váy lên rồi hướng thẳng về phía cửa.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ, Lyon?”, chàng Bá tước hỏi ngay khi Lyon tóm lấy cánh tay để ngăn anh đuổi theo sau Diana.
“Chúng ta đành phải chờ và xem chuyện gì xảy ra”, Lyon khuyên. Giọng cáu kỉnh.
“Em gái cậu quá háo hức”, Rhone lầm bầm, lắc đầu. “Cô ấy đã quên hết tất cả bài học về...”
“Đã đến lúc Diana được học bài học về hậu quả của việc tự làm theo ý mình.”
“Chúng ta đành hy vọng cô ấy không bị xấu hổ quá.”
Lyon không bình luận gì về hy vọng đó và vẫn tiếp tục hướng sự chú ý vào nàng công chúa xinh đẹp kia. Một cặp vợ chồng lớn tuổi đang tiến lại gần công chúa đúng lúc Diana xông tới ngay trước mặt và chỉ cách họ vừa đúng một inch hay chừng đó.
Diana gần như thúc vào đầu gối Christina. Rhone bật ra một tiếng than thở não nề. Cặp vợ chồng già đó thậm chí còn không thèm che giấu vẻ bất mãn trên mặt khi bị xen ngang một cách thô lỗ như thế. Cả hai quay sang nhìn nhau chằm chằm, rõ ràng là đang rất lúng túng.
“Ôi Chúa ơi, Diana vừa cắt ngang trước mặt vợ chồng ngài Công tước”, Rhone nói.
Lyon thật sự giận điên lên vì cô em gái. Chàng định tới phía sau để cứu cô khỏi bị bẽ mặt hơn, nhưng ngay lúc đó công chúa đã hóa giải tình huống khó xử này. Phải nói là khá tốt nữa. Nàng chào đón em gái Lyon bằng một nụ cười chân thành, rồi nắm lấy tay Diana khi nói chuyện với cô. Lyon nghĩ công chúa cố ý để mọi người cho rằng cô và Diana là đôi bạn thân thiết.
Anh quan sát cách Christina ra hiệu cho Diana đến đứng bên cạnh mình để cả hai cùng chào hỏi Công tước và Nữ công tước của Davenwood. Công chúa cũng kéo cả Diana tham gia vào cuộc trò chuyện ngắn ngủi, dàn xếp một cách hiệu quả lỗi lầm mà em gái chàng đã gây ra. Rhone thở ra một hơi nhẹ nhõm. “Chà, cậu biết gì không? Cô ấy vẫn còn nắm tay Diana. Một mánh khóe thông minh để giữ Diana khỏi vô tình hất tay trúng vào người, mình đoán vậy.”
Lyon lại tựa vai vào mặt lò sưởi, mỉm cười với lời nhận xét của Rhone và thừa nhận. “Diana thích huơ tay khi nói chuyện.”
“Công chúa có một trái tim lương thiện. Chúa chứng giám, mình tin là mình đang yêu.”
“Cậu lúc nào mà chả yêu”, Lyon trả lời.
Chàng không thể kiềm chế sự tức tối ẩn trong giọng nói của mình. Kỳ lạ, vì lý do nào đó, câu nói đùa của Rhone lại khiến chàng bực bội. Hầu tước thực sự không muốn tên của công chúa Christina được thêm vào cái danh sách chinh phục sắp tới của Rhone. Đó là một ý nghĩ lố bịch, Lyon tự nhủ. Tại sao chàng lại quan tâm nếu bạn mình có theo đuổi cô gái đó hay không?
Chàng thở dài nhận ra mình không có câu trả lời thỏa đáng. Tuy nhiên lại rất quan tâm. Mãnh liệt là khác. Và sự thú nhận thành thật này càng khiến tâm trạng trở nên tồi tệ hơn. Chết tiệt, Lyon đã quá già và mệt mỏi cho một sự mê đắm cuồng dại.
Christina không hề hay biết tới sự khuấy động mà mình đang gây ra. Nàng kiên nhẫn đứng ở giữa cửa chờ dì Patricia kết thúc cuộc trò chuyện với chủ nhân bữa tiệc. Quý cô hăm hở, trẻ tuổi đứng cạnh, đang liến thoắng bằng một tốc độ không thể tin được làm Christina hoàn toàn không thể theo kịp câu chuyện. Nàng vờ tỏ ra thích thú, nở nụ cười đúng lúc và gật đầu bất cứ khi nào mà quý cô tên Diana này dừng lại để thở.
Tiểu thư Diana thông báo là cô ấy phải tới chỗ vài người bạn để được giới thiệu. Christina lại được ở một mình. Nàng nở nụ cười bình thản, nhìn quanh tất cả những người đang ngẩn ra nhìn mình chằm chằm một cách công khai.
Nàng không nghĩ mình sẽ quen với cuộc sống của họ. Người Anh thật sự quá khác biệt. Mặc dù đã sống ở Luân Đôn gần ba tháng, Christina vẫn cảm thấy lúng túng trước các lễ nghi kỳ lạ mà những người da trắng này dường như thích thú chịu đựng. Đàn ông cũng ngu ngốc như đàn bà. Tất cả bọn họ đều như nhau, mặc những bộ đồ màu đen y hệt nhau. Những cái dây quấn cổ màu trắng được hồ cứng của họ chỉ đem lại cảm giác là họ đang sắp bị chết vì nghẹt thở, và ấn tượng đó càng mạnh mẽ hơn bởi những đôi má đỏ hồng kia. Không phải, Christina âm thầm đính chính, đó không phải là dây quấn cổ... là cà vạt mới đúng, nàng tự nhủ. Phải, đó mới là tên đúng của cái dây quấn cổ. Nàng không được quên lần nữa.
Có quá nhiều thứ cần phải ghi nhớ. Christina đã rất siêng năng học hỏi từ khi bước chân qua ngưỡng cửa ngôi nhà của dì Patricia ở Boston một năm trước đây. Lúc đó nàng đã biết nói tiếng Pháp và tiếng Anh. Người truyền giáo bị Sói Đen bắt giữ nhiều năm trước đã dạy nàng rất tốt.
Những gì học ở Boston chủ yếu tập trung vào cách cư xử được mong đợi từ một tiểu thư quyền quý. Christina đã cố làm hài lòng dì mình và xoa dịu nỗi sợ hãi của bà ta đối với mình. Người đàn bà chua ngoa này là kết nối duy nhất của nàng với gia đình mẹ nàng. Tuy nhiên, gần đây, khi vốn từ ngữ của Christina đủ tốt để hiểu những điều được viết trong quyển nhật ký của mẹ thì động cơ đã hoàn toàn thay đổi. Hết sức đột ngột. Lúc này, điều quan trọng là Christina phải giành được một vị trí tạm thời trong cái xã hội kỳ quái này. Nàng không được phạm bất kỳ sai lầm nào cho đến khi thực hiện được lời hứa của mình.
“Cô đã sẵn sàng chưa, Christina?”
Dì Patricia đột ngột lên tiếng. Bà ta đến bên cạnh Christina và quặp chặt cánh tay nàng bằng những ngón tay như móng vuốt của mình.
“Luôn luôn sẵn sàng như mọi khi”, Christina trả lời, mỉm cười với người giám hộ, rồi xoay người sải bước tiến vào giữa đám người xa lạ.
Lyon chăm chú dõi theo và nhận thấy vẻ che chở mà công chúa dành cho người đàn bà có khuôn mặt già nua, nhăn nhúm đang bám chặt lấy tay mình. Chàng cũng chú ý tới cách cư xử rất chuẩn mực trong tất cả các động thái của cô gái xinh đẹp này. Tại sao ư, Lyon nghĩ nó gần như là một chuỗi hành động được luyện tập thành thục. Công chúa chào đón mỗi vị khách được giới thiệu bằng một nụ cười đã được thực hành nhiều lần mà hoàn toàn không có chút cảm xúc nào trong mắt. Tiếp theo sẽ là một cuộc trò chuyện ngắn và kết thúc bằng một sự rút lui rất vui vẻ, hiệu quả.
Lyon thực sự bị ấn tượng. Được rồi, quý cô này thật quá hoàn hảo. Điều đó giải thích tại sao Brummel lại bị hấp dẫn mạnh mẽ đến thế. Công chúa tuân thủ tất cả mọi phép tắc giao tiếp rất đúng mực. Nhưng Rhone đã sai lầm. Cô ta cũng chẳng có gì khác biệt cả. Không, cô ta chỉ cố tỏ ra cứng cỏi, thanh lịch và chắc chắn cũng hời hợt, nông cạn như tất cả các cô tiểu thư thuộc tầng lớp quý tộc khác. Brummel cũng chỉ mê đắm vẻ đẹp hời hợt bên ngoài. Lyon ghê tởm điều đó.
Chàng không hề cảm thấy thất vọng bởi những kết luận của mình về công chúa. Trái lại, trạng thái cân bằng đã biến mất ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ đó, lúc này đã khôi phục hoàn toàn. Thậm chí chàng còn mỉm cười hài lòng. Rồi chợt nhận ra Rhone đang len lỏi qua những vị khách chen chúc xung quanh để đến gần công chúa. Lyon còn thầm đánh cược số tài sản kếch xù của mình rằng cô gái đó sẽ dành cho Rhone sự chú ý đặc biệt hơn những người đàn ông khác. Mọi người ở Luân Đôn đều biết đến gia đình Rhone, và dù không được hưởng một tước vị danh giá nhất tại bữa tiệc này nhưng chắc chắn anh cũng là một trong những người giàu có nhất.
Lyon đã thua vụ cá cược với chính mình. Rhone cũng chẳng được đối xử khá hơn những người khác. Một tia thỏa mãn tai quái đã biến nụ cười thành miễn cưỡng trên gương mặt Lyon.
“Cậu đã đánh mất ngón nghề đặc biệt của mình rồi”, Lyon bình luận lúc Rhone quay lại cạnh mình.
“Ý cậu là gì?” Rhone hỏi, giả vờ ra vẻ khó hiểu.
Lyon không bị vẻ bối rối đó đánh lừa một phút nào bởi có thể nhận ra gương mặt Rhone thoáng phớt hồng.
Hầu tước phát hiện mình thật sự bắt đầu thích thú bữa tiệc tối nay. Thế là chàng quyết định xát muối vào nỗi đau của Rhone giống như bất kỳ gã bạn tốt nào sẽ làm. “Có phải là mình tưởng tượng không nhỉ, hay là công chúa Christina cũng đối xử với cậu y hệt mọi gã đàn ông khác trong phòng? Thật sự cô ấy có vẻ không bị ấn tượng với bùa mê của cậu nhỉ, anh bạn già.”
“Cậu cũng sẽ chẳng làm được khá hơn đâu”, Rhone đốp lại. “Cô ấy quả là một bí ẩn. Mình nhớ rõ ràng đã hỏi cô ấy vài câu thích hợp, tuy vậy khi mình bỏ đi...”
“Ý cậu là khi cô ấy bỏ đi hả?”
Rhone lừ Lyon một cái sắc lẻm, rồi nhún vai. “Được rồi, phải, khi cô ấy bỏ đi, mình phát hiện ra là mình không nhận được bất kỳ câu trả lời nào. Ít nhất mình không nghĩ là mình nhận được.”
“Chắc cậu quá quan tâm đến vẻ ngoài của cô ấy”, Lyon đáp lại. “Một khuôn mặt xinh đẹp luôn khiến cậu mất tập trung.”
“Ồ...” Rhone kéo dài giọng. “Này, anh bạn già, cho mình thấy cậu có thể có được bao nhiêu câu trả lời. Mình sẽ đánh cược chai rượu hảo hạng nhất của mình.”
“Được”, Lyon chấp nhận vụ cá cược và liếc quanh phòng, lập tức tìm thấy công chúa Christina. Hầu tước có lợi thế về chiều cao hơn mọi người trong phòng và mục tiêu tìm kiếm lại là người phụ nữ duy nhất sở hữu mái tóc vàng nhạt.
Nàng đang đứng cạnh một người bạn già của cha chàng, ngài Reynolds. Lyon thấy vui mừng là người giám hộ có bộ mặt khó ưa của Christina đang ngồi ở đầu kia căn phòng.
Cuối cùng thì Lyon cũng khiến ngài Reynolds chú ý, chàng nghiêng đầu với vẻ ngạo mạn để yêu cầu một sự giới thiệu ngay lập tức.
Ngài Reynolds gật đầu - hơi quá hăng hái làm vừa lòng Lyon - sau đó cúi xuống nói nhỏ với công chúa. Christina quay lưng lại phía Lyon, nhưng chàng có thể thấy nàng thoáng gật đầu nhẹ tới mức gần như không thể nhận ra. Vài phút dài trôi qua trước khi người đàn bà to béo đang nói chuyện với Christina tạm dừng lại để hớp không khí. Ngài Reynolds liền chộp ngay cơ hội này để nói lời tạm biệt. Lyon kết luận lời giải thích hấp tấp của ông ta hẳn phải đề cập đến tên chàng, vì người phụ nữ kia đã liếc nhìn chàng với ánh mắt kinh hãi, vội nhấc váy lên, rồi nhanh chóng lướt về hướng ngược lại. Bà ta di chuyển với tốc độ của một con chuột béo ú đang bị một con mèo đuổi sát sau đuôi.
Nụ cười của Lyon càng rộng. Sự khoe khoang với Rhone hẳn không phải là điều rỗng tuếch. Chàng vẫn chưa đánh mất kỹ năng đặc biệt của mình.
Hình ảnh người đàn bà ngớ ngẩn đó hoàn toàn bị xóa khỏi đầu ngay khi công chúa Christina đi đến đứng trước mặt. Ngài Reynolds lượn lờ cạnh nàng giống như một thiên thần hộ mệnh đang lo lắng. Lyon chậm chạp kéo người ra khỏi tư thế lười nhác, kiên nhẫn chờ đợi nàng thực hiện cái nhún gối chào hoàn hảo mà nàng vẫn làm với những người khác.
Nàng cúi đầu, nhưng cho dù thế Lyon vẫn có thể nói nàng không tuyệt đối hoàn hảo, không chút tì vết. Chàng có thể nhận ra vài vết tàn nhang lấm tấm trên sống mũi nàng. Chúng khiến khuôn mặt nàng đỡ giống khuôn mặt của con búp bê bằng sứ và giảm bớt cảm giác quá xa vời không thể chạm tới.
Công chúa chỉ cao tới vai chàng. Hầu tước tự nhủ nàng trông quá thanh nhã và gầy gò so với mẫu phụ nữ yêu thích của mình. Rồi nàng ngước lên nhìn. Ánh mắt chiếu thẳng vào chàng, không nao núng và đầy mê hoặc.
Lyon không thể nhớ được ngay cả tên mình.
Rốt cuộc chàng thầm cảm ơn Chúa vì sự can thiệp kịp thời của ngài Reynolds. Lyon có thể nghe được giọng nói vo ve của ông ta khi liệt kê hàng loạt những tước hiệu của Lyon. Một danh sách đủ dài cho Hầu tước có thời gian trấn tĩnh lại.
Chàng chưa bao giờ lo lắng đến thế. Ánh mắt trong sáng ấy vẫn đang mê hoặc chàng. Và đôi mắt nàng cũng thế, chàng miễn cưỡng thừa nhận. Chúng không giống với bất kỳ thứ sắc xanh nào Lyon từng thấy.
Chàng biết mình phải bình tâm lại. Lyon chậm rãi hạ mắt xuống và dừng lại ở đôi môi nàng, rồi ngay lập tức nhận ra sai lầm của mình. Chàng có thể cảm thấy phản ứng tự nhiên của cơ thể lại trào lên lần nữa.
Ngài Reynolds cuối cùng cũng chấm dứt bài giới thiệu tràng giang đại hải và kết luận, “Cô gái thân mến, tôi tin là cô đã được giới thiệu với Bá tước Rhone”.
“Vâng”, Rhone xen vào, mỉm cười với Christina.
“Lyon, tôi có thể giới thiệu công chúa Christina với ngài chứ?” Ngài Reynolds lên tiếng, giọng nói hết sức trịnh trọng.
Đôi mắt công chúa có vẻ lơ đãng. Có điều gì đó trong suốt bài giới thiệu đã khiến nàng bối rối. Nhưng nàng đã nhanh chóng khôi phục lại, Lyon biết rằng nếu không phải đang quan sát chăm chú, chàng sẽ bỏ lỡ vẻ ngạc nhiên trong đôi mắt ấy.
“Tôi rất hân hạnh được gặp ngài, thưa ngài”, Christina thì thầm.
Giọng nói cũng khiến chàng mê mẩn. Chất giọng êm nhẹ và đầy nhục cảm. Cách nhấn trọng âm cũng rất đáng chú ý. Lyon đã từng đi nhiều nơi, nhưng vẫn không thể nhận ra cách nhấn trọng âm đó xuất xứ từ đâu. Chúng khơi dậy sự tò mò cũng mãnh liệt như sự thôi thúc điên rồ phải ghì lấy, kéo nàng vào màn đêm thăm thẳm và cuồng nhiệt làʍ t̠ìиɦ với nàng.
Ơn Chúa, nàng không biết điều gì đang diễn ra trong đầu chàng. Nếu không chắc hẳn nàng sẽ khϊếp sợ và khóc thét lên tìm nơi ẩn náu an toàn. Nhưng Lyon không muốn làm nàng sợ hãi. Dù chỉ trong ý nghĩ.
“Rhone là bạn của Lyon đã nhiều năm”, ngài Reynolds bỗng xen vào bầu không khí im lặng ngượng ngịu.
“Tôi là người bạn duy nhất của cậu ấy”, Rhone bình luận kèm theo nụ cười toe toét.
Lyon cảm thấy cú huých của Rhone. “Đúng không?”
Chàng phớt lờ Rhone và quay sang hỏi Christina. “Vậy cô là một công chúa phải không?”
“Danh xưng này có vẻ hơi quá với tôi”, nàng đáp.
Lyon nhận thấy công chúa không trả lời trực tiếp câu hỏi của mình. Rhone ho một tiếng - mánh khóe che đậy cho sự khoái trá của cậu ta, Lyon cau mày thầm nghĩ.
Christina quay sang Rhone, “Ngài có thích buổi tiệc tối nay không?”.
“Tôi cực kỳ thích”, Rhone tuyên bố và nhìn Lyon rồi nói, “Những câu hỏi của cậu đâu?”.
“Những câu hỏi?” Christina nhíu mày hỏi lại.
“Tôi chỉ đang tự hỏi cô gọi nơi nào là nhà”, Lyon nói.
“Với dì Patricia của tôi”, Christina đáp.
“Lyon, chắc ngài còn nhớ Bá tước Alfred Cummings chứ”, ngài Reynolds cắt ngang với vẻ mặt hết sức nhiệt tình. “Ông ta có quen biết với cha ngài.”
“Tôi đã nhớ ra cái tên đó”, Lyon trả lời. Tuy đã rất cố gắng nhưng chàng vẫn không thể rời mắt khỏi Christina dù chỉ đủ để liếc Reynolds một cái. Hầu tước nghĩ điều đó quả thật khiếm nhã, nhưng cũng chẳng thể làm gì được để cải thiện dù biết rõ nó bất lịch sự thế nào.
“Tốt”, ngài Reynolds nói tiếp, “Alfred được cử tới thuộc địa nhiều năm trước. Ông ta đã chết ở Boston chỉ cách đây hai hay ba năm trước, cầu Chúa cứu vớt linh hồn ông ta. Và Nữ bá tước đã quay trở lại Anh quốc cùng cô cháu gái đáng yêu của bà ta.”
“A, vậy là cô đã ở Anh được hai năm?” Lyon hỏi.
“Không.”
Lyon mất trọn một phút trước khi nhận ra công chúa không có ý định giải thích thêm cho câu trả lời ngắn ngủn của mình. “Vậy tức là cô lớn lên ở thuộc địa.” Đây là một lời nhận xét chứ không phải một câu hỏi, Lyon còn gật đầu một cái.
“Không.”
“Cô sinh ra ở đây sao?”
“Không”, Christina đáp, nhìn chăm chú vào vị Hầu tước với nụ cười thật nhẹ trên gương mặt.
“Nhưng cô đã sống ở Boston?”
“Phải.”
“Phải?”
Chàng thật sự không cố ý lên giọng, nhưng công chúa Christina đang cho thấy tài năng phi thường của mình trong việc chọc cho người khác tức điên lên. Việc Rhone cố nhịn cười cũng không giúp cho tình hình khá hơn chút nào.
Lyon lập tức hối hận vì đã để công chúa thấy sự cáu kỉnh của mình, hẳn nàng sẽ bỏ chạy ngay khi có cơ hội. Chàng biết mình trông đáng sợ thế nào.
“Thưa ngài, ngài không hài lòng với tôi bởi vì tôi đã không được sinh ra ở thuộc địa sao?” Christina đột nhiên hỏi. “Vẻ cau có của ngài đã cho thấy điều đó rất rõ ràng.”
Chàng nhận thấy vẻ thích thú trong giọng nói ấy. Và cả sự khẳng định lấp lánh trong mắt. Rõ ràng nàng chẳng có vẻ gì là bị đe dọa cả. Nếu không biết rõ hơn, Hầu tước còn cho rằng thật sự Christina đang cười nhạo mình.
“Tất nhiên không phải là tôi không hài lòng”, Lyon giải thích. “Nhưng cô định trả lời tất cả câu hỏi của tôi chỉ bằng từ không và phải thôi sao?”, và hỏi.
“Dường như là thế”, Christina nói, dành một nụ cười rất thành thật và chờ phản ứng của Lyon.
Sự cáu kỉnh của Lyon lập tức biến mất. Tính thẳng thắn của nàng khiến người khác thấy dễ chịu và nụ cười thì thật quá sức mê hoặc. Chàng không thể ngăn mình cười thích thú.
Tiếng cười vang khắp căn phòng, khiến vài vị khách giật mình hoảng hốt.
“Tiếng cười của ngài nghe như tiếng gầm của một con sư tử”, Christina nói.
Lời nhận xét thúc mạnh một cú vào Lyon. Một lời bình luận hết sức kỳ quặc.
“Vậy cô đã nghe thấy tiếng sư tử gầm rồi à, Christina?”, chàng hỏi mà bỏ qua danh xưng trang trọng của nàng.
“Ồ, rất nhiều lần”, Christina buột miệng trước khi có thể suy nghĩ kỹ càng hơn. Có vẻ như nàng chỉ nói điều mình đang nghĩ. Điều đó, tất nhiên, không có chút ý nghĩa nào.
“Cô đã nghe âm thanh đó ở đâu?”
Nụ cười thình lình tắt ngúm. Công chúa đã vô tình tiết lộ về mình nhiều hơn bản tính thận trọng đã cảnh cáo.
Lyon chờ đợi câu trả lời. Christina nhìn với vẻ cảnh giác, rồi quay sang ngài Reynolds, sau đó tạm biệt ông ta, giải thích rằng mình và dì đã hứa sẽ có mặt trong một buổi tiệc khác trước khi về nhà. Nàng xoay lưng về phía Lyon và Rhone rồi làm lơ cả hai người bằng phong thái lạnh lùng, tôn quý như một nữ hoàng.
Lyon là người không dễ dàng chấp nhận bị phớt lờ.
Công chúa Christina đã bỏ đi trước khi ngài Hầu tước có thể cho nàng biết sự thật đó.
Christina biết mình cần tránh xa anh ta. Nàng có thể cảm thấy sự điềm tĩnh của mình đang bị lung lay. Người giám hộ đang ngồi trên chiếc ghế tựa vào tường. Christina buộc bản thân phải đi từng bước dài một cách đài các cho đến khi tới được chỗ dì mình.
“Cháu nghĩ lúc này chúng ta nên rời đi”, nàng nói nhỏ.
Nữ bá tước đã ở với cháu gái đủ lâu để nhận ra có chuyện gì đó không ổn. Tuổi tác không hề ảnh hưởng đến đầu óc sắc sảo hay vẻ ngoài của bà ta. Bà ta gần như bật người ra khỏi ghế, bám vào cánh tay Christina, rồi hướng về phía cửa.
Lyon đang đứng cùng Rhone và ngài Reynolds. Ba người đàn ông đều chăm chú quan sát Christina cùng với bà dì đang vội vã chào tạm biệt chủ nhà. “Mình sẽ chờ tới ngày mai để lấy chai rượu thượng hạng đó”, Rhone tuyên bố kèm theo một cú huých để thu hút sự chú ý của Lyon.
“Rhone, nếu cậu còn thúc khuỷu tay vào sườn mình lần nữa, mình thề sẽ bẻ gãy nó đấy”, Lyon gằn giọng.
Không mảy may lo lắng bởi lời hăm dọa đó, Rhone đánh một cú mạnh vào vai bạn. “Mình nghĩ nên đi trông chừng em gái cậu thay cậu, Lyon. Có vẻ cậu không đủ khả năng để thực hiện trách nhiệm đó rồi.”
Ngay khi Rhone rời đi, Lyon quay sang ngài Reynolds. “Ngài biết gì về Patricia Cummings?”, chàng hỏi. “Sự thật, nếu ngài vui lòng, không phải những lời khoa trương.”
“Cậu đang xúc phạm đến phẩm giá của tôi đấy, Lyon”, ngài Reynolds tuyên bố, cười toe toét trái ngược với lời chỉ trích.
“Ngài vốn rất được ngưỡng mộ bởi tài giao thiệp”, Lyon trả lời. “Còn bây giờ, về người giám hộ của Christina. Ngài có thể cho tôi biết gì về bà ta? Tôi chắc là ngài có quen biết bà ta từ khi còn trẻ.”
“Tất nhiên”, Reynolds nói. “Chúng tôi luôn được mời tham dự trong cùng các buổi tiệc. Tôi biết những lời chỉ trích của mình không phải là quá đáng, vì vậy tôi sẽ nói cho cậu biết sự thật kinh tởm, Lyon. Người đàn bà đó là một con quỷ. Hồi đó tôi không thích bà ta, và bây giờ cũng vậy. Sắc đẹp của bà ta đã từng bù đắp cho những khiếm khuyết trong... thái độ”, ông ta nói. “Bà ta đã kết hôn với Alfred khi anh trai ông ấy bị bệnh. Bà ta tin là anh trai ông ấy sẽ chết bất cứ lúc nào. Patricia giống như một con kền kền, chờ đợi để được thừa hưởng tài sản. Nhưng anh trai Alfred lại láu cá hơn. Ông ta đã hưởng một cuộc sống sung sướиɠ tới hơn mười năm so với mọi người nghĩ. Alfred bị buộc chuyển đến thực hiện nhiệm vụ ở thuộc địa, nói khác hơn là bị tống đến nhà tù dành cho các con nợ.”
“Thế còn cha của Patricia? Ông ta không cố giải quyết những món nợ của chàng rể sao? Tôi nghĩ đó sẽ là một sự xấu hổ đối với ông ta, dĩ nhiên, trừ phi ông ta không có đủ tiền.”
“Ồ, ông ta quá giàu có ấy chứ”, ngài Reynolds cho biết. “Nhưng ông ta đã cắt đứt quan hệ với cô con gái.”
“Bởi vì bà ta đã lấy Alfred à, có khả năng đó chăng?”
“Không phải, theo những tin đồn thì là do nguyên nhân khác”, Reynolds nói, lắc đầu. “Patricia luôn là một người đàn bà cay nghiệt và tham lam. Bà ta phải chịu trách nhiệm cho rất nhiều tội lỗi. Một trong những trò đùa nho nhỏ của bà ta đã dẫn tới thảm kịch. Một quý cô trẻ bị biến thành trò cười của bà ta đã tự sát. Tôi không muốn đi sâu hơn vào chi tiết, Lyon, nhưng chỉ có thể nói bao nhiêu năm trôi qua, tính cách bà ta vẫn không thay đổi. Cậu có để ý cách bà ta nhìn cô cháu gái của mình không? Nó khiến tôi rùng mình.”
Lyon cực kỳ ngạc nhiên bởi giọng nói dữ dội của ngài Reynolds. Người bạn già của cha chàng mà chàng biết rõ là một người điềm đạm và dễ mến. Tuy vậy, lúc này ông ta đang run lên vì tức giận theo đúng nghĩa đen. “Ngài là nạn nhân của một trong những trò độc ác của bà ta chăng?”, chàng hỏi.
“Phải”, Reynolds thừa nhận. “Cháu gái bà ta lại giống như một đóa hoa nhỏ dịu dàng, yếu đuối. Cô ấy không phải do bà ta nuôi dưỡng. Tôi dám chắc điều đó. Mặc dù vậy, thật đáng thương cho cô bé. Cô ấy sẽ phải dành thời gian để cố làm hài lòng mụ già quỷ quái đó. Không nghi ngờ gì, Nữ bá tước sẽ bán cô ấy cho người nào trả giá cao nhất.”
“Tôi chưa bao giờ nghe ngài nói chuyện với giọng điệu đó”, Lyon nói nhỏ, hợp với cái giọng thì thầm của Reynolds. “Một câu hỏi cuối cùng, thưa ngài, vì tôi có thể thấy cuộc trò chuyện này đang khiến ngài khó chịu.”
Ngài Reynolds gật đầu.
“Ngài đã nói cha của Nữ bá tước rất giàu có. Vậy ai sẽ thừa kế gia sản của ông ta?”
“Chẳng ai biết cả. Ông ta đã dồn hết tình cảm của mình cho cô con gái nhỏ hơn. Tên bà ấy là Jessica.”
“Jessica chính là mẹ của Christina phải không?”
“Phải.”
“Và bà ấy có bị loạn trí như mọi người đồn đại không?”
“Tôi không biết, Lyon. Tôi đã gặp Jessica vài lần. Bà ấy có vẻ trái ngược hẳn với chị mình. Bà ấy là một phụ nữ dịu dàng, e thẹn - cực kỳ e thẹn. Khi bà ấy kết hôn, cha bà ấy đã vô cùng vừa ý. Ông ta cứ vênh váo như một con gà chọi. Cậu thấy đấy, con gái ông ta đã cưới được một vị vua. Tôi vẫn nhớ buổi dạ tiệc huy hoàng được tổ chức nhằm phô trương danh tiếng của họ. Sự giàu có khiến người khác choáng ngợp. Nhưng mọi chuyện lại trở nên đen tối. Không ai biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.” Người đàn ông già thở dài. “Một bí ẩn, Lyon, tôi nghĩ điều đó sẽ không bao giờ được làm sáng tỏ.”
Mặc dù đã hứa là sẽ không hỏi thêm nữa, nhưng Lyon lại quá tò mò để dừng chủ đề này lại, “Vậy ngài có biết cha của Christina không? Ngài nói đó là một vị vua, nhưng tôi lại chưa bao giờ được nghe về ông ta”.
“Tôi đã gặp ông ta, nhưng thật sự không biết nhiều lắm. Tên của ông ta là Edward.” Reynolds nhớ lại với một cái gật đầu.
“Đừng nhắc tới họ của ông ta. Tôi thích ông ta. Mọi người cũng vậy. Ông ta là một người rất biết quan tâm, không chút phô trương. Thay vì tỏ vẻ như một vị vua, ông ta lại khăng khăng đề nghị mọi người gọi là nam tước thay vì bệ hạ. Ông ta đã bị mất ngôi, cậu biết đấy.”
Lyon gật đầu. “Quả là bí ẩn đúng không?”, và nhận xét. “Bà Jessica này khiến tôi rất tò mò.”
“Tại sao?”
“Bà ta đã kết hôn với một vị vua rồi lại trốn khỏi ông ta.”
“Lý do của Jessica đã theo bà ấy xuống mồ”, ngài Reynolds nói. “Tôi tin bà ấy đã chết không bao lâu sau khi Christina ra đời. Không ai biết nhiều hơn những gì tôi vừa kể với cậu đâu, Lyon. Và sau cuộc trò chuyện có vẻ là một phía giữa cậu với cô công chúa đáng yêu vừa rồi, rõ ràng cô ấy sẽ tiếp tục bí mật về điều đó.”
“Chỉ khi tôi cho phép thôi”, Lyon nói, cười ngạo mạn trước lời tuyên bố của mình.
“A, vậy là cậu có hứng thú với công chúa?”, ngài Reynolds hỏi.
“Có chút hiếu kỳ”, Lyon trả lời kèm theo một cái nhún vai có chủ ý.
“Thật chứ Lyon, hay cậu chỉ đang cho tôi một đề tài tranh luận nhất thời thôi?”
“Thật.”
“Tôi hiểu”, Reynolds nói, nhưng nụ cười khiến Lyon nghĩ ông ta thật sự chẳng hiểu gì hết.
“Ngài có tình cờ biết Christina và người giám hộ của cô ấy sẽ đến đâu sau khi rời khỏi đây không? Tôi nghe Christina nói với ngài họ sẽ ghé qua một chỗ nữa trước khi kết thúc buổi tối.”
“Nhà Huân tước Baker”, Reynolds nói. “Cậu định sẽ tạt qua đó hả?”, và hỏi bằng một giọng ôn hòa.
“Reynolds, đừng quan trọng hóa chuyện này hơn ý nghĩa thật sự của nó chứ”, Lyon nói. “Tôi chỉ đơn thuần là muốn tìm hiểu thêm về công chúa thôi. Sáng mai trí tò mò của tôi sẽ được thỏa mãn.”
Giọng nói nhanh nhảu của Lyon ám chỉ với Reynolds rằng mình đã kết thúc những câu hỏi. “Tôi vẫn chưa chào mừng em gái cậu. Tôi nghĩ mình nên tới chào con bé.”
“Ngài phải đi nhanh thôi”, Lyon thông báo. “Diana và tôi sẽ rời khỏi đây trong vài phút nữa?”
Lyon theo sau Reynolds len lỏi qua đám khách khứa đông đúc và dành cho Diana vài phút chuyện trò rồi thông báo rằng đã đến lúc rời khỏi đây.
Diana rõ ràng rất thất vọng.
“Đừng buồn bã như thế”, ngài Reynolds nói, rồi tủm tỉm cười. “Tôi tin là cô vẫn chưa phải trở về nhà đâu.”
Lyon lại chẳng cảm thấy buồn cười chút nào. “À phải Diana, anh nghĩ chúng ta sẽ ghé qua chỗ Baker trước khi về nhà.”
“Nhưng Lyon, anh đã từ chối lời mời đó rồi mà”, Diana cãi lại. “Anh nói ông ta là một người tẻ nhạt mà.”
“Anh đã đổi ý.”
“Ông ta không phải là một kẻ chán ngắt à?” Diana hỏi, trông có vẻ rất bối rối.
“Vì Chúa, Diana”, Lyon càu nhàu, liếc Reynolds một cái.
Vẻ gay gắt trong giọng nói của Lyon khiến Diana giật mình, cô cau mày đầy lo lắng.
“Thôi nào, Diana. Chúng ta không muốn bị muộn đâu”, Lyon thúc giục, dịu giọng lại.
“Muộn ư? Lyon, ngài Baker thậm chí còn không biết chúng ta sẽ tham dự buổi tiệc nhà ông ta nữa. Làm sao chúng ta có thể bị muộn được chứ?”
Khi anh trai chỉ nhún vai thay cho câu trả lời, Diana quay sang ngài Reynolds và hỏi. “Ngài có biết chuyện gì xảy đến với anh trai tôi không?”
“Một cuộc tấn công vào trí tò mò, cô gái thân mến”, ngài Reynolds trả lời rồi quay sang Lyon nói, “Nếu cậu tha thứ cho sự can thiệp của ông già này. Tôi rất muốn đề nghị hãy để em gái cậu ở đây thêm một lúc. Tôi sẽ rất vinh dự được đưa cô ấy về nhà”.
“Ôi, phải đấy, Lyon, làm ơn đi, em ở lại được chứ?” Diana hỏi.
Giọng Diana nghe giống như một cô gái nhỏ đang rất háo hức. Lyon cũng sẽ không ngạc nhiên nếu cô bắt đầu vỗ tay. “Em có lý do đặc biệt gì ở đây à?”, chàng hỏi.
Khi em gái bắt đầu đỏ mặt, Lyon biết mình đã có câu trả lời. “Tên của gã đó là gì?”, chàng ra lệnh.
“Lyon”, Diana thì thào, trông có vẻ như rất mất thể diện. “Đừng có làm em xấu hổ trước mặt ngài Reynolds chứ”, và khiển trách.
Lyon thở hắt ra đầy cáu kỉnh. Em gái vừa mới nhắc lại ý kiến của chàng rằng Baker là một gã buồn tẻ, và bây giờ con bé lại dám cả gan nói rằng chàng đang làm nó xấu hổ. Hầu tước cau mày nhìn. “Chúng ta sẽ thảo luận chuyện này sau”, chàng thông báo. “Cảm ơn, Reynolds, vì đã để mắt trông chừng Diana.”
“Lyon, em không cần người khác trông chừng.”
“Em vẫn chưa chứng minh được điều đó”, Lyon nói trước khi gật đầu chào tạm biệt ngài Reynolds và sau đó rời khỏi phòng.
Đột nhiên Lyon cảm thấy cực kỳ háo hức muốn đến ngôi nhà của người mà chàng cho là chán ngắt đó.