Sau đấy, viên chức rụt rè lại chuyển thành hoạt náo viên gợi cảm, tên cũng sửa thành Vương Nhã Lệ, một cái tên rất thông dụng ngoài chợ kia.
Nhưng khi tới "Vi Quang" tìm số 13, Xuân Nguyệt chưa nói cho anh ta biết, cô đã sửa lại tên.
"Dạo này vai trái của cô Lâm có còn hay sai khớp nữa không?"
Bàn tay đã xoa cho nóng lên lại cầm chai tinh dầu, từ từ xoa nhẹ cho thấm vào làn da nõn nà như ngọc.
Thiên Trúc Quỳ trộn với Cam Phật Thủ thấm vào từng đốt cột sống.
Thanh âm trầm thấp của người đàn ông quẩn quanh bên tai Xuân Nguyệt, giống như chén rượu mơ ngâm nhiều năm.
Êm ái, trong veo, tinh khiết, thơm ngọt, ngấm vào liền chuếnh choáng.
"Ừm... Dạo này rất ít bị."
Xuân Nguyệt vùi đầu vào phần thông khí trên giường, giọng nỉ non êm ái như vắt kẹo mạch nha đã đun thật lâu trong nồi.
Người đàn ông nọ thoáng nhíu mày: "Cũng có nghĩa là vẫn bị, phải không?"
Anh ta ngồi dậy, đi sang trái hai bước, mò lên khay đựng bình tinh dầu.
Ngón tay đè lên hoa văn nhô ra trên nắp bình, chọn lấy một bình.
Ấn đầu ống lấy ra chút tinh dầu vào lòng bàn tay, tay tay khép lại xoa xoa vài vòng, thấy ấm lên mới áp lại lưng "Lâm Việt".
Anh ta nhích tay lên phía vai trái, sờ nhẹ: "Tôi ấn mạnh hơn chút nữa, được chứ?"
"Được nha."
Lòng bàn tay đè lên vai trái, những khớp xương ở các đốt ngón tay ma sát phát ra âm hưởng êm êm.
Nơi bị Âu Yến Lạc bóp sưng trước đó đã không còn đau đớn nhiều.
Nhưng lúc này, dưới bàn tay số 13, vết sẹo đã bật mủ chảy máu kia lại bị xé ra một lần nữa.
Xuân Nguyệt có thể lộ cả tấm lưng trần ra trước mặt anh ta, có thể thoải mái làm nũng, tỏ ra yếu ớt với anh ta, là bởi số 13 không nhìn thấy.
Không nhìn thấy hình dạng chân thực của cô, cũng không thấy được những vết sẹo cũ trên người cô.
Dù cô vừa mới gϊếŧ người, hai tay đẫm máu tươi, số 13 cũng sẽ không thấy.
Vì vậy, cô bèn bóp giọng vờ rên lên đau đớn.
"Cố nhịn chút, để tôi xoa cho ngấm tinh dầu mới tốt."
Người đàn ông ấy nói như vậy, nhưng lực xoa trên tay lại nhẹ đi một chút.
Xoa bóp một hồi, anh ta chợt nhận ra sự khác thường, chạm vào một mảng da thịt cẩn thận kiểm tra, sau đó hỏi: "Cô Lâm, chỗ này của cô có hơi nóng hơn bình thường, đâm vào đâu làm bị thương à?"
Xuân Nguyệt cười khanh khách: "Số 13, tôi còn có chỗ nóng hơn đấy, anh có muốn sờ thử không?"
Tai anh ta nóng lên.
Thỉnh thoảng anh ta cũng bị khách nhân trêu chọc, nhưng trắng trợn như cô Lâm đây, quả thật không có người thứ hai.
Nói sao thì "Vi Quang" cũng là một tiệm mát xa chân chính, không có những thứ giao dịch xấu xa tanh mùi xá© ŧᏂịŧ.
"Cô Lâm, đừng có đùa tôi mãi thế."
Anh ta tiếp tục động tác trong tay, nhưng lực mát xa đã nhẹ thật nhiều, như sợ không cẩn thận sẽ bóp nát một bông hoa xinh đẹp.