Chương 4: Hotgirl mạng

Đèn đường nhanh chóng lướt ra phía sau hệt như sao băng.

Trong buồng xe lúc sáng lúc tối, cơ thể không một mảnh vải với những đường cong nõn nà tỏa ra ánh sáng nhu hòa dưới ánh đèn mờ nhạt.

Xuân Nguyệt lấy dao găm kunai buộc ở bên tay trái xuống, nhẽ khếch khóe môi hệt như mèo con: "Khỏi cần, có phải lần đầu tiên đâu."

Trên đệm hàng ghế sau có để một túi giấy đựng đồ cỡ lớn.

Cô lấy từ trong túi ra một chiếc váy màu đỏ làm từ sợi tổng hợp trông có vẻ rẻ tiền và một túi đồ trang điểm.

Cô đeo xà cạp lên đùi, cắm dao găm vào đai, mặc váy, khiến tà váy rủ xuống hoàn toàn che khuất thứ vũ khí nhỏ nhưng sắc bén trên đùi kia, cuối cùng ném hết quần áo bao tay giày quân đội vào trong túi.

Hùng Tễ Sơn lái xe cực kỳ vững, Xuân Nguyệt lấy ra từng món đồ trang điểm từ trong túi, nhanh chóng phủ lên mặt mình từng lớp phấn.

Thậm chí lúc chờ đèn đỏ, cô còn nhanh chóng dán được lông mi giả lên một cách chính xác.

Lớp phấn lót sậm hơn màu da, hai bên cánh mũi đánh lớp highlight đậm, còn gò má và đầu mũi thì dùng highlight màu sáng, lớp trang điểm mắt màu đỏ gạch khiến đôi mắt trở nên sâu thẳm hơn, hàng mi giả dày như cây quạt, màu son vàng cam khiến đôi môi trở nên đầy đặn...

Cuối cùng lại đội thêm mái tóc giả lọn sóng to màu nâu cà phê.

Một khuôn mặt nhỏ thanh tú nhanh chóng biến thành khuôn mặt của các hot girl mạng được trang điểm theo kiểu Âu Mỹ với đường nét rõ ràng, ngũ quan sắc sảo.

Sau khi nhắc xong câu kia, Hùng Tễ Sơn không nói gì thêm.

Trong xe yên tĩnh như xe taxi ma vậy.

Mãi cho tới khi Xuân Nguyệt xuống xe, dặn ông ta xử lý quần áo, ông ta mới nói với giọng khàn khàn biến dạng: "Ừm."

Cô gái xinh đẹp trang điểm đập đi đôi cao gót màu đen trong bóng đêm, qua một loạt quầy nướng que xiên nghi ngút khói, qua tiệm uốn tóc rực rỡ đủ mọi loại đèn nê ông, qua hàng ăn ồn ào tiếng người xen lẫn tiếng ca cốc va chạm.

Ở trong làng đô thị đủ mọi loại người phức tạp này, đến đêm khuya nhưng vẫn còn người mải miết kiếm sống.

Thi thoảng có gã đàn ông thấy Xuân Nguyệt đi qua, sẽ nhìn theo cô một lúc lâu.

Có kẻ to gan hơn, nhân cơn say trực tiếp hỏi cô một đêm bao nhiêu tiền.

Xuân Nguyệt không thèm để ý, nhẹ nhàng né tránh gã say đáng khinh kia, rẽ vào một con hẻm nhỏ mờ tối chỉ có chút ánh đèn sợi đốt chiếu sáng.

Cô tránh những nắp cống thoát nước có thể khiến giày cao gót mắc kẹt, vòng ba rẽ bốn về tới cửa phòng.

Cô lục trong chiếc túi xách màu đen có chứa chiếc điện thoại Nokia kiểu cũ và khẩu súng lúc kẹp dưới nách, lấy ra một chiếc chìa khóa mở cửa chống trộm. Móc đeo chìa khóa là một Omori thêu màu đỏ có chuông nhỏ, cô lấy từ nhà của DOT.

DOT nói, bảo vệ ra vào bình an.

Đèn cảm ứng của phòng thuê này lại hỏng, cầu thang bộ tối om không có ánh sáng.