Chương 2: Phát súng

Hai hàng lông mày dày rậm không khỏi nhướng lên, Hùng Tễ Sơn thầm nghĩ, xem ra dạo này việc kinh doanh của công ty cũng không tệ chút nào.

Người Mù biết mình nên bỏ chạy, Chu Hoa Bình đã ngã ngựa, liên lụy cực nhiều vây cánh phía sau, nếu Tần gia xử lý không tốt, chắc chắn sẽ không không thoát được liên quan.

Tên thuộc hạ bị đẩy ra thế tội thay mình có lẽ không chống đỡ được lâu, đám cảnh sát hình sự chắc chắn sẽ nhanh chóng lần ra gã, đã liên hệ được thuyền, đêm nay phải đi ngay.

Đang thời kỳ căng thẳng, "Đường Thần Hội" đã đóng cửa phòng trọ được mấy ngày. Hội sợ vốn lộng lẫy xa hoa ngày thường giờ đã người đi trà lạnh, tối om vắng ngắt.

Người Mù đi vào từ lối thoát hiểm phía sau hội sở, lần mò lên tầng.

Phòng làm việc của gã nằm ở cuối hành lang.

Hành lang sâu thẳm hệt như cái bụng không đáy của mãng xà, từng tiếng bước chân hỗn loạn và vội vã như mờ đi trong vực sâu âm u.

Văn phòng mấy ngày không thông khí bốc lên mùi mốc meo ẩm ướt.

Người Mù ấn chốt bật đèn trong phòng, ngay giây phút ấy, gã phát hiện trong bầu không khí vẩn đυ.c này loáng thoáng che giấu sự đình trệ khác thường.

Nhưng không còn kịp nữa.

Ngay khi ngọn đèn sáng lên, gã chỉ khẽ nheo mắt lại, một nòng súng lạnh băng đã dán sát lên huyệt Thái Dương gã.

Không thể nào!

Rõ ràng trước khi về đây, gã đã kiểm tra camera theo dõi trong cửa hàng, thậm chí còn chẳng thấy con chuột nào!

Hơn nữa sao có người vào đây được, hệ thống theo dõi cũng không cảnh báo?!

...

Chẳng lẽ...?!

Chuyện xảy ra quá nhanh, nỗi sợ hãi còn chưa kịp lan tràn ra khắp cơ thể, gã còn chưa kịp suy nghĩ xem liệu có phải Tần gia muốn diệt khẩu hay không, viên đạn đã bắn thủng đầu gã. Màu đỏ, màu đen xen lẫn nhau bắn tung tóe ra từ huyệt Thái Dương bên kia.

Gã như một con rối gỗ bị cắt dấy, xụi lơ trượt xuống đất, đầu đập xuống đất hai lần rồi mới dừng lại.

Bao tải to đùng đựng đầy khoai tây bị bắn thủng, khoai tây dính đầy máu tươi lăn ra từng củ một.

Sau tiếng súng ngắn ngủi, văn phòng hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng.

Lại một lát sau, tiếng huýt sáo cao cao trong trẻo hoàn toàn không hợp tình hình vang lên. Những âm điệu hòa vào trong bầu không khí trầm ngưng, nhưng hoàn toàn không tạo ra chút gợn sóng nào.

Xuân Nguyệt đang huýt sáo bài 13 Jours en France, khuôn mặt trông cực kỳ ung dung thoải mái.

Hệt như thứ mà cô vừa bắn vỡ đầu không phải là con người, mà là một con rệp nhỏ tí xíu.

Xuân Nguyệt ngồi xổm xuống bên cạnh người đàn ông, kiểm tra dấu hiệu sự sống của mục tiêu hôm nay.

Sau khi xác nhận gã đã bỏ mình, cô nhét khẩu súng lục vào trong tay trái của gã, bởi Người Mù thuận tay trái.

Tiếp đó cô dùng ngón tay hãy còn chưa cứng ngắc của gã ấn vân tay lên báng súng, rồi vứt nó xuống trước người gã.

SIG Sauer P226R, một loại súng lục mà Người Mù thích dùng.