Chương 23: Ngậm cái gì vậy

Tưởng Đông Việt và Chu Kiến Thâm nói chuyện phiếm, còn ánh mắt Quý Khanh thì dừng lại trên bàn làm việc của anh ta.

Lặng lẽ liếc mắt đánh giá một cái, tuy phần dưới của Chu Kiến Thâm hiện tại không cứng nhưng vẫn rất ấn tượng, còn cả cô thư ký kia nữa, hẳn là bọn họ đã từng làʍ t̠ìиɦ.

Chà, nói không chừng là làm ngay trên cái bàn kia.

Về tư thế, chắc là nằm sấp lên bàn rồi.

Nếu Chu Kiến Thâm biết Quý Thanh đang yên lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ suy nghĩ tới điều này, anh ta nhất định sẽ cho cô biết việc hoan ái trên bàn làm việc là như thế nào.

Đợi đến khi chủ đề chuyển sang chuỗi phòng tranh, cuối cùng Quý Khanh cũng có chỗ để chen vào, cô cho Chu Kiến Thâm xem sơ qua cuốn sổ sưu tập của mình, đồng thời cũng nói về việc quản lý hoạt động của một số phòng tranh nước ngoài, Chu Kiến Thâm chăm chú lắng nghe.

Đến giờ tan làm, ba người đi ăn cơm cùng nhau, họ chọn Phủ Hoa Xuyên mà Quý Khanh thích, sau đó Tưởng Đông Việt lại gọi cho Lục Hoành, nhóm ba người đã trở thành bốn người.

Từ nhỏ Quý Khanh đã được gia đình dạy bảo nghiêm khắc, ngày cả việc ăn ngủ thế nào cũng được chỉ dạy rất kỹ, đừng nói đến việc uống rượu, đến tận lúc bị đưa sang Ý, cô mới bắt đầu làm quen với rượu vang.

Nhưng như thế nào đi nữa thì tửu lượng Quý Khanh vẫn rất kém, loại rượu này lại có nồng độ cao, ngay sau bữa ăn, Quý Khanh đã ngã vào vòng tay Lục Hoành, không thể động đậy.

Bọn họ về nhà bằng chiếc xe đua lúc trước, Tưởng Đông Việt lái xe, Quý Khanh và Lục Hoành ngồi ở phía sau, băng ghế sau rất rộng rãi, có thể chịu được sự nghịch ngợm phá phách của Quý Khanh.

Có câu “cơm rượu no say tư dâʍ ɖu͙©”*, Quý Khanh say mơ màng, lại ngửi thấy mùi nước hoa nhẹ của nam giới trên người Lục Hoành, tâm tư liền nổi lên.

* Cơm rượu no say tư dâʍ ɖu͙©: ăn no uống say thì sẽ nghĩ đến những chuyện dâʍ ɖu͙©

Bàn tay nhỏ bé vươn ra đặt lên chỗ kia của Lục Hoành, ừm, thật lớn.

Lục Hoành vừa tức vừa buồn cười, đưa tay đánh nhẹ, vậy nhưng cô hoàn toàn không thèm để ý đến, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, sau đó lại tiếp tục sờ soạng, thậm chí còn ghé vào tai Lục Hoành mà làm nũng với cậu ta:

"Lục Hoành, liếʍ, liếʍ em đi!"

Lúc này còn biết gọi cậu ta là Lục Hoành?

Lục Hành bất lực: “Đừng quậy, Đông Việt đang lái xe phía trước, chúng ta quay về rồi nói.”

Quý Khanh mặc kệ cậu ta, chân dịch sang một chút, giày cao gót trượt khỏi chân, cô xoay người ngồi lên đùi Lục Hoành.

"Liếʍ, liếʍ..."

Quý Khanh lặp lại câu vừa rồi, sau đó cô cởi áσ ɭóŧ ra, nâng cặp núi đôi trắng như tuyết lên dúi vào mặt Lục Hoành.

Bắt đầu cởϊ qυầи áo rồi, còn định làm tới đâu nữa đây?

Lục Hành vội vàng kéo vách ngăn lên, Tưởng Đông Việt hoảng hốt quay đầu lại nhìn.

Kết quả là cậu ta không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy Quý Khanh nói nhỏ: “Liếʍ, liếʍ nó, mau ngậm đi.”

Mẹ kiếp, ngậm cái gì vậy?