Chương 4

Tên của tôi phát ra từ miệng của anh.....dường như đặc biệt êm tai.

Có điều tôi vẫn là không ngờ, anh ấy đã nhận ra tôi từ lâu?

"Anh, anh mau bỏ em xuống."

Tôi có chút quẫn bách, mọi người xung quanh đều đang nhìn chằm hai người chúng tôi, mất mặt chết thôi.

"Không được, trừng phạt của trò chơi là bế một bạn nữ trong quán đi một vòng, đành phải ủy khuất em một chút rồi."

Lục Trầm nhướng mày với tôi, bế tôi đi một vòng.

Người tôi hơi trượt xuống anh còn xóc lên.

Tai tôi nóng đến lợi hại, đây....có chắc là không ủy khuất anh chứ?

Một vòng kết thúc, Lục Trầm liền bế tôi về đi ra ngoài quán rượu.

Tôi cuối cùng được đặt xuống đất, vòng ôm với nhiệt độ ấm áp cũng dần lui đi.

"Tay anh có đau không?"

Tôi lo lắng nhìn anh, sợ vừa rồi anh cố tỏ vẻ mạnh mẽ.

"Đánh giá thấp anh vậy à, so với thanh sắt mà anh hay tập em vẫn còn nhẹ nhiều."

"......"

Trong một khoảnh khắc, tôi cũng không biết mình có nên vui hay không.

"Vậy....hình phạt của anh kết thúc rồi, em đi trước đây."

Tôi quay người định đi vào bên trong, túi xách của tôi còn ở chỗ ngồi.

Anh đột nhiên kéo tôi lại: "Đi làm cái gì, muốn quay về để bị ép rượu à?"

Tôi ngây ra, anh ấy sao lại biết vừa nãy tôi bị ép uống rượu?

Lẽ nào anh ấy vừa rồi luôn ngồi nhìn mình? Sau đó mới đến giúp mình giải vây?

Nhưng suy nghĩ này chỉ xuất hiện trong nháy mắt liền bị tôi dập tắt.

Tôi đẩy anh ra, cười lễ phép.

"Việc này không liên quan đến anh, đúng chứ?"

Anh ngây người, thu lại ý cười nơi đáy mắt.

Tôi chính là cố ý. Tôi không muốn có bất kỳ liên hệ gì với anh ấy nữa, bởi vì sợ phần tình cảm chôn giấu của bản thân một lần nữa bùng lên, dù không có kết quả.

"Được, vậy em nói thử đi, tại sao lại chặn anh?"

Tôi ngơ ra, chưa từng nghĩ đến anh ấy sẽ biết bản thân mình bị chặn.

Suy cho cùng, trong "danh sách" của anh ấy thì tôi chỉ là một người có cũng được, không có cũng chẳng sao.

"Thường xuyên không liên lạc, tất nhiên cần phải dọn dẹp lại danh sách." Tôi tùy tiện tìm một cái cớ.

Anh mấp máy miệng, lầm bẩm câu gì đó.

Bỗng có xe chở hàng đi qua, át đi giọng của anh.

"Anh nói cái gì?"

"Không có gì, Hứa Hân Di, anh đã làm gì chọc đến em rồi, em hình như....rất lạnh nhạt với anh?"

"Chúng ta vốn dĩ cũng không thân."

Tôi thấy anh rất không thoải mái nghiến răng, dường như vừa bế tắc vừa tức giận.

Chương Tư Tư đi ra ngoài, đánh vỡ sự yên lặng giữa chúng tôi.

"Hân Di, cậu quên túi xách này.'

Cô ấy nhìn nhìn chúng tôi, một bộ dạng muốn hóng chuyện.

Tôi nhanh nhẹn kéo lấy cô ấy trở về trường.