Lục Trầm băng bó xong liền mang tôi ra khỏi phòng y tế.
"Nói đi, tại sao lại chặn anh."
Tôi có chút gượng gạo, lần hiểu lầm này rốt cuộc cũng được giải trừ rồi.
Có điều, tôi vẫn ngẩng đầu nói ra lời tận đáy lòng mình.
"Thực ra, chúng ta không phải người cùng một thế giới, em lại không xứng với anh. Kể cả chúng ta được tính là có qua lại thì trong mắt người khác cũng trở thành không phù hợp."
Hai tay tôi xoắn chặt vào nhau, nhìn thấy ánh mắt ánh mắt thâm trầm của anh.
"Chuyện giữa hai chúng ta....tại sao phải để ý đến ánh nhìn của người khác?"
Tôi cười nhạt: "Anh không phải em, anh không hiểu."
Bất luận về gia thế, thành tích, hay vẻ bề ngoài, anh ấy có thể dễ dàng có được. Còn tôi thì phải liều mạng nỗ lực mới đạt được.
Có những thứ....thậm chí không phải cứ cố gắng là sẽ đạt được.
Lục Trầm im lặng, bỗng nhẹ giọng nói.
"Nhưng anh lại không cảm thấy em không xứng với anh, em vô cùng ưu tú."
Tôi khó tin nhìn anh, trái tim bỗng rạo rực.
"Thật đấy, Hứa Hân Di, anh thấy em là một cô gái rất tốt."
"Một tay làm ra được một bài luận hay, đạt giải nhất hai cuộc thi viết liên tiếp, có thể chứng minh được em có bao nhiêu tài hoa."
"Em luôn nỗ lực học tập, không ngừng nâng cao bản thân, thi nghiên cứu sinh vào được đây, đã chứng minh được em vô cùng kiên trì và chăm chỉ."
"Mỗi ngày em đều kiên trì tập luyện, không hề lười biếng, cho thấy em có bao nhiêu nghị lực."
"Dù mỗi lần em đánh cầu lông đều bị 'ngược', tôi cũng chưa lần nào nghe thấy em nói muốn bỏ cuộc, mà là không ngừng luyện tập."
"Ngay cả khi tôi đã bị em hấp dẫn rồi, chẳng lẽ em không thể nào nhìn vào điểm sáng của bản thân mình à?"
Tôi trừng to mắt, mình....có những cái tốt như anh ấy nói ư?
Là trong mắt anh người tình hóa Tây Thi, hay là tôi thật sự chỉ chăm chăm nghĩ đến những nhược điểm của bản thân?
Nhớ lại lúc đầu, tin tức bài thi nghiên cứu Thế chiến II của tôi được lan truyền khắp nơi, đã đánh bại hơn hai ngàn nghiên cứu sinh, nhưng lại không đánh bại được sự tự ti trong lòng.
Nhưng bây giờ, anh ấy khiến tôi lấy được vài phần tự tin.
Khóe miệng nhịn không được giương lên, vành mắt nóng lên.
"Lục Trầm, cảm ơn anh."
Cảm ơn anh đã khiến em biết được...thì ra bản thân trong mắt anh lại tốt đẹp đến như vậy.
"Chỉ mỗi cảm ơn?" Anh nhướng mày.
"....."
Tôi tránh ánh mắt sang bên, mặt đều nóng lên.
"Hứa Hân Di, anh thích em. Nếu em không muốn làm bạn gái của anh, vậy anh lại tiếp tục theo đuổi, đến khi nào em đồng ý thì thôi."
Đáy mắt anh tràn đầy ý cười, tôi chỉ đành bất chấp gật đầu.
"Không cần theo đuổi nữa....."
"Vậy là em đồng ý?"
Anh kinh ngạc nhìn chằm chằm tôi, không đợi tôi hồi phục ý thức liền bá đạo giữ lấy tay tôi.
"Em không được hối hận đấy!"
Mặt tôi giờ đỏ tới mức có thể vắt ra máu, trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày anh ấy sẽ nói với tôi lời tỏ tình một cách trang trọng như vậy, giống như là một giấc mơ.
Sự ấm áp trong vòng tay anh đột ngột tập kích đến, chính là đang nói với tôi rằng điều này là thật.
Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai tôi.
"Bạn gái à, có thể kéo anh ra khỏi danh sách đen được chưa?"