Chiều ngày hôm sau, tôi không đem theo vợt.
Trong lòng tôi đã nhẩm lại câu từ hàng ngàn lần, chốc nữa nhất định không thể vụng về.
Vừa đi đến cổng sân, tôi nghe thấy tiếng Tường Tử bên cạnh máy bán nước tự động.
"Anh Trầm này, cậu thật sự có ý với cái cô nàng mập mạp đấy à? Cậu nhìn trúng cô ta điểm nào, cô ta điểm nào cũng đều không xứng với cậu."
"Cái cô gái lúc trước theo đuổi cậu, tùy tiện nhặt một điểm thôi cũng mạnh hơn cô ta."
"Cho dù cậu có ý muốn chơi đùa, cũng không đến nỗi chọn cô ta chứ?"
Giọng của Tường Tử tràn đầy trào phúng, bộ dạng giống hệt hồi cao trung.
Tôi núp ở ngoài cổng, bước chân đóng đinh tại chỗ.
Không biết Lục Trầm sẽ nói cái gì, anh ấy sẽ nói giúp mình không?
Tim không nhịn được gia tăng tốc độ.
Nhưng....đợi 10 giây, tôi không nghe thấy âm thanh phản bác của anh.
Vậy là anh thầm thừa nhận?
Lẽ nào....anh hiện tại và Tường Tử đều có suy nghĩ giống nhau?
Đối tốt với tôi, nói muốn theo đuổi tôi, chỉ vì muốn đùa giỡn tôi?
Trái tim rốt cuộc trĩu xuống, ẩn ẩn đau đớn.
Tôi miết chặt túi, quay đầu rời đi.
Tôi không nên ôm vọng tưởng, nếu không cũng không đến mức không chịu nổi như bây giờ.
Ha, tôi còn chuẩn bị từ chối anh ấy, còn người ta có lẽ còn không để tâm đến mình nữa kìa.
Tôi cố gắng về tới kí túc xá, lần nữa cho anh vào danh sách đen.
Tôi mở sách ra chuẩn bị đọc, nhưng tâm phiền ý loạn mà không vào nổi.
Sau ngày hôm đó, tôi liều mạng tập luyện, chăm chỉ học hành, khiến bản thân bận rộn như con quay.
Có vài lần, Lục Trầm tới dưới tầng giảng đường dạy học tìm tôi, nhưng tôi lại chuồn từ cửa sau.
Bông hoa lạnh lùng mà cao quý như anh không tìm tôi thì cũng sẽ có đào hoa tìm tới, qua vài ngày sẽ hết hứng thú tìm tôi để tìm kiếm niềm vui thôi.