Chương 6: Cố Vân Trạch Động Eo Mãnh Liệt, Hết Lần Này Đến Lần Khác Dùng Côn Ŧꮒịŧ Đâm Vào Nơi Sâu Nhất Của Đường Ny Ny

“Yên tâm đi, em sẽ không chết, muốn chết cũng là sướиɠ chết!” qυყ đầυ Cố Vân Trạch đã đi sâu đến lớp màng mỏng của cô.

Tục nói đau ngắn không bằng đau dài, phá vỡ lớp màng này, lại khiến cho tiểu nộn huyệt cung nghênh cự vật của anh, tuyệt đối sẽ không đau đớn dữ dội như vậy nữa, nghĩ đến đây Cố Vân Trạch mặc kệ cơn đau của Đường Ny Ny.

Đột ngột dùng sức một cái, đem gậy thịt cắm đến cùng, phá đi lớp màng xử nữ của cô, côn ŧᏂịŧ cuối cùng cũng nhét đầy trong tiểu huyệt cô, cả người đổ đầy mồ hôi, cô cảm thấy thân mình như sắp chết đến nơi rồi, cũng không nhớ bản thân đã chủ động cầu thao, chỉ nhớ mà mắng chửi Cố Vân Trạch.

Cố Vân Trạch gấp gáp phủ lên miệng nhỏ một nụ hôm, an ủi: “Rất nhanh sẽ không đau nữa, cố chịu một chút, anh cho dù là tội phạm cưỡиɠ ɠiαи, cả đời này cũng chỉ cưỡng da^m mình em, hơn nữa em mắng anh là tội phạm cưỡиɠ ɠiαи rồi, nếu anh không làm em một lần chẳng phải là quá thiệt thòi rồi sao!”

“Anh đồ biếи ŧɦái! đồ xấu xa! đồ lừa đảo! Không phải anh nói chỗ đó rất mềm sao? Thế nào mà bây giờ lại cứng như vậy!”

Đường Ny Ny cảm thấy Cố Vân Trạch có ý chơi đùa chọc ngoáy phía dưới cô, dường như muốn chọc hỏng cô đến nơi, tiểu huyệt căng trướng, cái cự vật cứng cứng kia nằm trong đó, cô đến co bóp cũng không co nổi.

“Côn ŧᏂịŧ không to lớn sao mà thao em đây, sao mà làm em sướиɠ được?” Cố Vân Trạch quả thực không an ủi được nữa, bắt đầu nhịp nhàng động thân chọc rút.

Do đau đớn mà Ny Ny đã thôi không chảy nước da^m, may mà còn có máu xử nử bôi trơn, tuy rằng đâm cắm rút rất khó khăn, nhưng vẫn là luận động được.

“Aa ~ ~ đau quá! Cố Vân Trạch anh đừng động ~ ~ ư ư ~ ~ anh mau dừng lại! em không muốn nữa! em muốn về nhà!” trong tiếng kêu khóc của Đường Ny Ny còn kèm theo tiếng thở dốc hổn hển, Cố Vân Trạch nghe thấy du͙© vọиɠ càng thêm cao trào.



Nghĩ tới nữ thần theo đuổi mấy năm nay, bị bản thân đè ở dưới cắm rút, Cố Vân Trạch kích động, mặc kệ Đường Ny Ny nước mắt sắp trào trực vỡ bờ, nhất quyết dùng bàn tay to kẹp chặt đùi cô, không cho cô cử động.

“Ny Ny đừng động, càng không phối hợp càng đau, tôi sẽ nhẹ một chút~ ~ ngoan nào ~ ~” Cố Vân Trạch vừa nhẹ nhàng trêu chọc tiểu nộn huyệt của cô, vừa dịu giọng vỗ về cô.

Mà động huyệt lại vừa chặt vừa nóng, cự vật của anh cắm chọc ở trong thực sự là sướиɠ điên người, mỗi lần luận động Cố Vân Trạch đều sướиɠ đến trầm giọng rêи ɾỉ, càng không khống chế được eo mà động càng ngày càng nhanh, càng đâm càng sâu.

Mỗi tội cảm nhận của Đường Ny Ny lúc này lại không tốt như vậy, cô chỉ cảm thấy Cố Vân Trạch mỗi lần đỉnh vào đâu tới xé tim liệt phổi, mà Cố Vân Trạch hiện giờ càng thao càng có lực, còn cô thì càng bị cắm càng đau.

Cho dù giờ đây cô có gào khóc, cào cấu, cắn xé, kéo tóc anh tới cỡ nào, anh vẫn cứ là không màng không ngó bày ra cánh đùi của mình, dùng cái gậy thịt dọa người hung ác xỏ xuyên cô.

“Cố Vân Trạch! anh còn không dừng lại, em sẽ báo cảnh sát tội cưỡng da^m !!! anh mau dậy đi! đau quá ~ ~ em chịu không nổi nữa ~ ~ ~” Đường Ny Ny sụp đổ kêu khóc.

“Cho dù em có kêu nữa” lão tử cũng thao chắc em rồi!!! Anh trông cây si em nhiều năm như vậy rồi! Năm nay em chủ động đến cầu thao! Lão tử nếu mà tha cho em, lão tử còn là đàn ông không? Ưm ư~ ~ Đường Ny Ny tiểu huyệt của em quá mất hồn rồi, so với tất cả những người phụ nữ lão tử từng làm qua đều sướиɠ hơn ~ ~ ~ làm lão tử sắp thất thân rồi! Lão tử năm này không đem em làm 3 ngày không xuống nổi giường, lão tử không mang họ Cố nữa!!”

Cố Vân Trạch tăng nhanh tốc độ vòng eo tráng kiện, hết lần này đến lần khác dùng côn ŧᏂịŧ đâm vào nơi sâu nhất của Đường Ny Ny, thao đến Ny Ny la hét liên miên.