Chương 7: Benny
Viêm da chân! 416 Rosamunda bị viêm da chân! Đã từ lâu đàn bò của tôi không bị viêm nhiễm ở móng, tôi luôn cẩn thận phòng bệnh cho chúng. Nhưng dạo gần đây tôi đã bỏ bê việc nông trại. Tôi quên đặt mua rơm độn chuồng và mấy ngày qua toàn dùng rơm ẩm. Tôi cũng quên không kiểm ra thân nhiệt, và bỏ lỡ dịp thụ tinh cho hai con bò có năng suất sữa cao nhất. Trong đầu tôi chỉ có cú điện thoại của Désirée. Biết đâu là cú cuối cùng...
Tôi không mong được cô ấy thông báo là mình sắp làm bố, lần này thì không, vấn đề không nằm ở đó. Khả năng đó rất thấp chỉ sau vài lần thử không thành công. Tôi rất hiểu điều đó. Tôi còn chưa bao giờ thắng cá cược bảy trên mười ba trận thể thao kia mà!
Không, tôi chỉ đang nghiền ngẫm xem tiếp theo mình sẽ làm gì. Có những hôm tôi tự hỏi cần phải làm gì để khiến Désirée mở cửa đón tôi trở lại. Ý tôi là bản thân tôi, chứ không phải con bò đực mà cô ấy nhìn thấy trong tôi. Những hôm khác, khi trông thấy Anita đóng vội cuốn catalogue của Guldfynd đang xem dở vì tôi xuất hiện, tôi tự nhủ mình đúng là thằng ngu khi mơ tưởng đến việc đảo ngược sự lựa chọn của mình. Cổng đã hẹp thì chớ, lại còn phải lùi cái xe kéo hai cầu, thử hỏi sao không khó khăn.
Thế rồi cô ấy gọi điện cho tôi vào máy cố định ở chuồng bò. Tưởng là tay bác sĩ thú y đã khiến tôi đợi suốt mấy tiếng đồng hồ, tôi bực bội hét vào ống nghe:
- Vâng!
- Được rồi. – Cô ấy nói vỏn vẹn có thế.
- Được cái gì?
- Thì... được rồi.
- Ý em là...
- Vâng.
- Là...
- Còn gì nữa đây?
- Ừ...
Chắc chắn đó là mẩu đối thoại ngớ ngẩn nhất giữa hai chúng tôi, nhưng tôi còn biết nói gì đây? Đầu óc tôi tê liệt hoàn toàn rồi. Chiếc xe kéo hai cầu nằm chình ình trong đó.
- Thôi được, hình như lẽ ra em phải vui mừng vì chữ “Ừ” của anh. – Désirée gắt lên, rồi gác máy. Cô ấy đã cúp máy!
Tôi nhìn cái ống nghe trong tay. “Ừ” á? Cô ấy nghĩ tôi không thèm quan tâm thì phải? Tôi lập tức gọi lại cho Désirée. Không ai nghe máy. Thây kệ, chắc chắn cô ấy đang ở chỗ làm. Số điện thoại của thư viện là bao nhiêu ấy nhỉ? Tôi vừa khởi sự lục tung mấy cái ngăn kéo đựng đồ trong xưởng vắt sữa để tìm cuốn danh bạ thì điện thoại lại đổ chuông. Tôi nhào đến nhấc máy.
- Sao em lại gác máy? Rõ ràng là anh hài lòng mà, em không thấy sao?
- Gì cơ? – Tay bác sĩ thú y hỏi lại.
Cả ngày hôm ấy tôi toàn gặp những chuyện như thế.
Xe thu gom sữa đi lạc đường và đến muộn mấy tiếng đồng hồ, nên tôi phải lùi ca vắt sữa tối vì bồn chứa sữa có nguy cơ bị tràn. Khi tôi gọi điện cho nhà máy sữa để mắng cho họ một trận thì một ông già dở hơi ngạo mạn đội mũ phớt ca rô ở đâu xuất hiện. Xe hơi của ông ta bị sa xuống hố, và vì “có khả năng” nên tôi phải dùng máy kéo của mình, lôi xe lên hộ ông ta. Cảm phiền tôi thực hiện chuyện đó thật nhanh, vì ông ta phải tham dự một cuộc họp. Trước khi tôi kịp trả lời thì chi cục thuế gọi điện đến. Tôi đã điền sai một mẫu đơn và có nguy cơ bị cắt khoản trợ thuế của châu Âu, thậm chí có thể bị truy thu. Trong khi tôi đôi co với họ thì ông già ở trong sảnh nôn nóng hỏi: “Này, thế chúng ta có đi kéo xe không?”
Đúng lúc đó Anita về đến nhà. Cô ấy nắm bắt tình hình chỉ trong nháy mắt và cầm lấy ống nghe từ tay tôi để nói với tay nhân viên thuế:
- Chúng tôi sẽ kiểm tra và gọi anh sau.
Trong lúc đi pha cho ông già một tách cà phê, Anita thông báo với tôi là xe thu gom sữa đang đến. Cô ấy đã vượt qua nó ở khúc quanh gần Lundgren. Tôi đi ra chuồng bò để vắt sữa và mắng gã lái xe chở sữa một chập. Đến lúc quay vào nhà thì Anita đã dùng máy kéo lôi xe ông già lên khỏi cái hố, ngoài ra cô ấy đã kịp hỏi han từ ông ấy hàng đống thông tin cần thiết về các quyền và nghĩa vụ trong mẫu đơn rắc rối, có vẻ như ông ta là luật sư. Nhờ thế, Anita vui vẻ nói với tôi là cô ấy sẽ lo vụ thuế mà ngay ngày hôm sau.
Tôi buông người xuống băng ghế trong bếp, úp trán xuống mặt bàn và vòng hai tay ôm lấy đầu. Lại bị đau đầu rồi. Đúng là loạn xà ngầu! Tôi đã không có lấy một phút để gọi điện cho Désirée, và giờ thì tôi buộc phải làm chuyện đó mà không có thời gian suy nghĩ. Điều duy nhất tôi có trong đầu là: Désirée sẽ làm gì nếu như cô ấy là người sống ở đây và đi làm về giữa lúc mọi chuyện rối tung như thế? Cô ấy sẽ cáu tiết vì tôi chưa kịp vắt sữa, rồi nhảy lên xe quay lại thành phố để đi xem một bộ phim Pháp kinh điển nào đó...
Tôi cảm thấy hai ngón tay cái khỏe mạnh của Anita bắt đầu xoa bóp trên gáy mình. Cơn đau bỗng chốc dịu đi.
Tôi quay lại, vòng tay ôm lấy hông Anita và khóc nức lên như một đứa trẻ.