Chương 51: Désirée
Lúc nào tôi cũng bị cuốn vào các chuỗi sự kiện. Tôi cho một cục bơ vào chảo để làm món trứng tráng cho bữa sáng của Benny. Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng hét. Thằng Nils ngã lôi theo một cái kệ đồ, và tôi phải lôi thằng bé ra. Chiếc cốc yêu quý của tôi bị vỡ tan tành. Tôi nhặt các mảnh vỡ, định đi cất vào trong một cái tủ mà bọn trẻ không với tới được, chờ lúc lên thành phố mua keo gắn sứ. Đúng lúc ấy Benny thò đầu vào hỏi tôi giấy tờ đăng ký của nông trại. Giấy tờ nằm trong bếp. Tuy khó, nhưng anh đã học được cách không bước vào trong nhà khi đang đi ủng.
Tôi đổi hướng, đặt các mảnh sứ vỡ lên mặt tủ gần nhất rồi đi tìm giấy tờ nông trại lẫn trong núi thư từ, tạp chí và trang quảng cáo trong tủ bếp. Tôi không tìm thấy, nhưng thay vào đó tôi đã lôi ra được một cái hóa đơn tiền điện quá hạn thanh toán ba tuần. Tôi vội lao đến điện thoại để gọi giải thích và ngăn đội truy thu lại. Trong khi tôi chờ người tiếp chuyện điện thoại, Arvid xuất hiện, thằng bé cần đôi giày trượt băng ngay lập tức, và chỉ trong ba giây nó đã lôi hết đồ đạc của mình từ trong tủ ra sàn nhà. Vừa nghe điệp khúc: “Số máy này hiện đang bận, vui lòng chờ đợi trong giấy lát”, tôi vừa cố gắng lấy chân đẩy các đôi ủng, gậy khúc côn cầu, túi giữ nhiệt vào trong tủ và dùng đầu gối khép cánh cửa ra vào mà thằng bé quên đóng. Lúc đó tôi ngửi thấy mùi khét từ trong bếp bay ra. Chỗ bơ trên chảo đã bị cháy. Chuỗi sự kiện đầu tiên khép lại, và tôi bắt đầu đi ngược lên. Tôi mở cửa sổ cho bay bớt khói, ngắt chuông báo cháy, nhặt mấy mảnh sứ trên mặt tủ, tai nghe thấy tiếng nhân viên tổng đài hét lên “Alô” trong chiếc ống nghe đang treo lủng lẳng và một giọng giận dữ ngoài thềm nhà: “Em đã tìm được giấy tờ chưa?”
Trước khi vòng quay ngừng lại thì tôi đã lại lao đầu vào chuỗi sự kiện kế tiếp. Klara thức giấc và khóc rống lên. Con bé đái một vũng to. Tôi vội bế con bé lên và đem tấm khăn giường ướt sũng tống vào máy giặt. Con bé thừa cơ làm thêm bãi nữa vào rổ quần áo sạch, tôi mặc cho nó cái tã cuối cùng trong gói và đi ghi chữ “tã” vào danh sách mua hàng. Chẳng thể tìm được bút viết cũng như tập giấy ghi chú, hai thằng con lớn lúc nào cũng xoáy mất giấy bút của tôi, nên tôi đành dùng bút chì màu viết vào mặt sau của một cái bì thư. Trước khi tôi kịp nhớ điều cần viết ra thì Klara khóc ré lên. Con bé đã nhặt được một mảnh sứ vỡ và tự làm rách lưỡi. Tôi bủn rủn cả tay chân khi nhìn thấy máu rỉ ra từ miệng con bé. Đúng lúc đó Benny thò đầu vào thông báo là anh sẽ mời bác sĩ thú y một chầu cà phê. Klara lại càng gào khóc tợn. Benny rụt đầu lại nhanh như một con rùa. Tôi cằn nhằn rồi chạy vội vào phòng tắm với Klara trên tay. Trong khi đang tự hỏi làm thế nào dán băng cá nhân vào lưỡi một đứa trẻ, tôi nghe thấy tiếng thằng Arvid quay về mang theo đôi giày trượt băng. Nó vừa trượt trên mặt hồ đóng băng ở sau nhà. Như thường lệ, thằng bé cứ để mặc cửa mở trong khi ngoài trời âm mười độ, và bắt đầu trượt trên sàn bếp. “Con đói!”. Nó rống lên. Klara bị nấc cụt. Tôi địu con bé trên lưng dù đã bỏ thói quen đó vì chứng đau lưng. Rồi tôi lao vào bếp để pha cà phê, có điều tôi phải đưa một hũ sữa chua cho Arvid trước, đồng thời quát bảo thằng bé tháo giày trượt. Thắt lưng tôi bắt đầu đau nhói. Khi bước ra tiền sảnh để khép hai cánh cửa đang lập bập theo những cơn gió bấc, tôi gặp ông phát thư. Có một bưu phẩm được gửi đến. Tôi ký nhận, rồi bảo ông ta chờ đấy trong lúc chạy đi tìm cái hóa đơn tiền điện chưa thanh toán. Tôi muốn tận dụng cơ hội để gửi một cái ủy nhiệm chi. Sau đó tôi quay vào bếp và trông thấy Arvid đang bị sữa chua dính đầy khuỷu tay. Thằng bé chùi sữa chua vào tấm vải nhựa trải bàn. Nhìn thấy Benny và bác sĩ thú y qua cửa sổ, tôi sực nhớ vụ cà phê. Tôi lau vội tấm trải bàn, lôi ra mấy cái tách và vớ lấy hộp cà phê. Không thể đợi được nữa, ông phát thư phóng xe bỏ đi, trong khi tôi nghe thấy tiếng Benny và tay bác sĩ thú y đang chùi giày ở ngoài thềm nhà. Trời ơi, hộp cà phê rỗng không. Benny âm thầm uống cả chục tách mỗi ngày mà chẳng bao giờ nhắc tôi mua cà phê. Tôi đi tìm cái bì thư vừa dùng để viết danh sách mua hàng, định bụng viết thêm chữ “cà phê” lên đó, nhưng không tài nào tìm được bút. Thằng Nils đã thó mất cây bút chì màu và đang nguệch ngoạc vẽ hình con vịt màu vàng lên giấy dán tường. Benny bước vào, nhíu mày không bằng lòng và mắng tôi: “Ít ra em cũng phải chuẩn bị cà phê chứ. Chỉ có mỗi việc nhà mà cũng không lo được, trong khi bọn anh vất vả cả buổi sáng vì con Rosamunda đẻ đôi”. Klara vươn tay về phía bố trong khi Benny hạch sách tôi về vết thương trên miệng con bé. Thấy không ai chú ý đến mình, thằng Nils kéo ống quần bố, tay chỉ về phía hình mấy con vịt vàng nó vừa vẽ. Benny hết nhìn mấy con vịt lại nhìn tôi. Ánh mắt anh thẫm lại khi hiểu ra phải tự mình pha trà mời bác sĩ thú y. Trong lúc đó, cái lưng tôi mỗi lúc một đau hơn, và mùi hôi bốc lên báo cho tôi biết Klara đã xử lý xong cái tã cuối cùng.
Chuỗi sự kiện thứ hai khép lại. Hóa đơn tiền điện vẫn chưa được thanh toán, cần phải giặt lại chỗ quần áo sạch bị dây nướ© ŧıểυ của Klara, bác sĩ thú y không có cà phê để uống, Benny bực bội, Arvid làm ván sàn bị xước nặng với đôi giày trượt của nó, còn giấy dán tường trong nhà bếp thì bị Nils vẽ thêm các họa tiết mới. Chậu cây đặt ở cửa sổ tiền sảnh đã kịp đóng băng trong lúc cửa chính bị mở toang và cái lưng tôi bị cơn đau làm cho thẳng đuỗn. Tôi phải đi chợ trước khi bị một trận đau lưng mới hành hạ. Trời ơi, giá như tôi không cần phải mặc quần áo cho bọn trẻ và lôi chúng theo. Nhưng tôi không thể để bọn trẻ ở nhà một mình khi Benny không trông được. Tôi nhờ Benny dọn tuyết ở trước cửa gara để đem xe ra. Anh thở dài sườn sượt và hỏi liệu có gì để ăn trước không đã. Tôi có hứa làm cho anh một đĩa trứng tráng không nhỉ? Không. Anh có thể trông bọn trẻ trong khi tôi đi chợ được không? Trời ạ, tôi đang nghỉ thai sản mà??!
Mùi tã bỗng khiến tôi muốn lộn mửa. Tôi mất kinh cũng một thời gian rồi…
Ôi không, hy vọng đó là triệu chứng mãn kinh?