Chương 4: Désirée
Âm tính. Kết quả thử thai âm tính.
Tôi chưa gặp lại Benny từ sau buổi tối mà tôi khóc lóc trong vòng tay anh và bảo là chúng tôi không thể gặp nhau nữa. Tối này hôm sau, anh bấm chuông cửa nhà tôi – không anh ấy thì còn ai vào đây – nhưng tôi chỉ ngồi thu lu trong bóng tối, tay ôm cái gối tựa kiểu Ấn Độ mà anh đã tặng sau khi nhận xét rằng phòng khách nhà tôi nom buồn tẻ không khác gì một cái phòng chờ ở bệnh viện. Anh cứ bấm chuông mãi, còn tôi cứ để mặc cho nước mắt tuôn tràn mà không mở cửa. Lớp vải lụa xanh thế là bị loang lổ những vòng muối.
Tuy nhiên, trong đầu tôi vẫn giữ ý định giải thích cho Benny lý do tại sao tôi đã không mở cửa. Sau này, khi chúng tôi gặp lại nhau. Khi chúng tôi ngồi uống cà phê tại thư viện, khi anh, với khuôn mặt nhăn tít vì sự nghiêm túc của tình hình, cố xác định xem cần phải xử lý vụ bầu bí của tôi như thế nào. Chúng tôi sẽ thu xếp cuộc sống như thế nào, vấn đề của bạn gái anh sẽ được giải quyết ra sao nếu chúng tôi sống cùng nhau trước khi tôi sinh con, trong trường hợp có chuyện đó. Chúng tôi có chích ối hay không... Theo một cách nào đó, tôi đã chắn chắn về cuộc nói chuyện ấy đến nỗi kết quả âm tính thực sự là một cú sốc lớn. Trời ạ, buổi sáng tôi đã bắt đầu cảm thấy buồn nôn rồi cơ! Chửa bóng. Như một cô cɧó ©áϊ hai tuổi.
Âm tính. Kết quả âm tính. Tôi không chuẩn bị tinh thần cho chuyện này, mặc dù sáng nào tôi cũng tự nhắc đi nhắc lại như con khùng rằng “nếu nó âm tính, mình sẽ đi Acores chơi một tuần trước khi quyết định sẽ tiếp tục thỏa mãn ham muốn có con như thế nào...”.
Mày đúng là buồn cười thật, Désirée. Toàn tự lừa dối mình thôi... với cái đồng tờ rơi quảng cáo du lịch trên chiếc bàn đầu giường kia.
Bởi vì lần này tôi đã tự bắn vào chân mình. Trước khi có cái ý tưởng điên rồ là xin Benny một đứa con, tôi đã gần như quên được anh ấy. Không, có lẽ chưa quên, nhưng tôi đã gạt anh ấy sang một bên. Tất cả vẫn còn đó, chưa bị đào sâu chôn chặt, nhưng tôi đã tiếp tục con đường của mình, tôi đã trông thấy những cánh cửa mở rộng khác, cảm nhận mùi hương mới mẻ được gió đưa đến. Benny đã trở thành một phần quá khứ của tôi, và phải nói luôn đó không phải là phần tệ nhất.
Cuộc đời tôi khá thú vị, tôi có thể dành toàn tâm cho công việc mà mình yêu thích, nhưng cũng có thể rẽ ngang để làm mẹ. Đó là lựa chọn hàng đầu của tôi. Tôi cảm thấy mình tràn đầy sức sống, như một cánh đồng vừa được cày ải, chứa đầy những vi khuẩn có lợi và sẵn sàng đón nhận người gieo hạt. Đúng là tôi có thể đi đến một bệnh viên Đan Mạch. Hoặc cùng lắm thì tôi sẽ vào quán bar và tán tỉnh một tay gieo giống có bề ngoài không quá kinh tởm. Nhưng sau một đêm mơ thấy Benny tươi cười ôm túi bắp rang bơ to đùng đi gieo hạt trên cánh đồng, tôi cảm thấy anh chính là người gieo hạt của tôi. Tôi đã gọi điện cho anh. Ngây thơ như một cô thiếu nữ đầy ắp kinh nghiệm thu thập từ cột báo dành cho các chị em.
Đáng lẽ tôi phải nhận thức được nguy cơ của mình. Tự dưng tôi kích hoạt lại một quá khứ đau đớn, đưa nó vào hiện tại. Anh đã quay về với tôi, cùng mái tóc bù xù không đỡ nổi, cùng những mùi hương, giọng nói và óc hài hước của anh. Làm sao tôi có thể trả lại anh, sau khi đã lợi dụng một chút, cho người phụ nữ có nhiều quyền hạn hơn đối với anh, chỉ vỉ cô ta cho anh những gì anh muốn?
Tại sao tôi không tự đặt cho mình câu hỏi này trước khi nhắm mắt đưa chân?
Bởi lẽ bây giờ thì đã muộn mất rồi. Giờ thì tôi chỉ còn phải gọi điện để thông báo với anh rằng kế hoạch đã đổ bể, chào anh và chúc may mắn. Sau đó bên tôi sẽ lại là một khoảng không gió lùa trống trải. Sẽ càng khó để lấp đầy nó, vì tôi biết Benny đặc biệt như thế nào, và việc có được một anh chàng giống như anh sẽ khó khăn đến đâu.
Quỷ tha ma bắt cô ta đi, cô nàng Désirée ngớ ngẩn và đần độn với cái ham muốn làm mẹ chết tiệt của mình. Phải cấm không để cho cô ta đến gần một đứa trẻ quá mười mét, vì cô ta là một kẻ thiểu năng cảm xúc. Mức độ thấu hiểu cuộc sống tình cảm của cô ta cũng ngang với khả năng nhận biết tiếng hót các loài chim của một người điếc.
Được rồi đó, Désirée, bây giờ mày có thể ngừng chơi đùa với cuộc sống của người khác. Tất cả những vẫn đề mà mày chưa bao giờ cố gắng giải quyết cùng với Benny khi còn có thể, lần này mày nghĩ sẽ xử lý chúng như thế nào đây? Bạn gái anh ta, mày có biết cô ta như thế nào không? Mày có nghĩ đến một món quà từ biệt dễ thương dành cho cô ta không? Một cái lọ gốm chẳng hạn?
Sự thật hiển nhiên là tôi đã không nghĩ ngợi gì. Đã bao nhiêu lần tôi nghe thấy các chị phụ nữ có chồng ở độ tuổi hồi xuân phàn nàn rằng đàn ông toàn suy nghĩ bằng cái của nợ giữa hai chân... Còn tôi, tôi đã suy nghĩ bằng cái tử ©υиɠ của mình. Thôi nào, quay vào ổ nằm đi, cô gái già, cô hãy tập quen với sự trống rỗng và dành phần đời còn lại của cô cho việc xuất ra một ít máu mỗi tháng. Désirée, hãy gọi điện cho anh ấy đi.
Tôi luôn thuộc nằm lòng số điện thoại của anh.