Chương 33: Désirée
Đã làm thì phải làm cho đến cùng. Tôi mua một bộ trang điểm của Violet và để cho cô ta tô vẽ mặt mình. Cô ta tỏ ra rất nhiệt tình. Tôi tin là cô ta muốn trừng trị Bengt-Göran kinh khủng, nhưng mượn tay tôi để làm điều đó.
- Thật vô trách nhiệm! - Violet rít lên tức tối. - Anh ta về nhà lúc hai giờ rưỡi sáng, xỉn quắc cần câu. Làm bẩn cả cái nhà tắm! Kurt-Ingvar thức giấc khi anh ta xộc vào phòng, sau đó thằng bé không chịu ngủ lại. Em để anh ta ra ngủ ngoài xa lông. Cho biết mùi đau lưng!
Violet đánh một lớp phấn mắt dày cộm màu tím cho tôi, trước khi kết thúc với hai đốm má hồng. Nom tôi như diễn viên tuồng vậy. Cô ta còn tranh thủ cơ hội để nhồi nhét cho tôi vài lời khuyên chân thành, vì nghĩ là tôi cũng đi hộp đêm Rotonde. Đó là địa hạt của cô ta trước đây. Violet biết tôi chưa bao giờ đến đó.
- Này nhé, chị phải nhìn họ với một nụ cười rộng mở, sau đó quay mặt đi, trước khi nhìn lại lần nữa! Rồi chị không dời chỗ nữa. Chỉ cần nhịp nhịp ngón tay, hoặc uốn éo thân mình và hơi nhún nhảy một chút, bọn họ sẽ hiểu là chị muốn khiêu vũ. Lúc đầu thì chị có thể chủ động mời trước để mọi người nhìn thấy mình trên sàn nhảy. Thế là xong. Nhìn chị cũng đâu đến nỗi nào!
Benny nhìn tôi chằm chằm khi tôi về nhà với bộ mặt son phấn, chải chuốt rồi khoác lên người bộ váy cổ trễ duy nhất. Tôi đã cho thằng Nils bú xong, nó đang ngủ. Tôi biết nửa tiếng sau thằng bé sẽ thức giấc và kêu gào đến mức người chết cũng phải ngồi dậy, thế nên tôi khoác vội chiếc áo choàng, lí nhí chào Benny rồi rời trang trại trên chiếc Volvo, bỏ lại sau lưng một đám bụi mù.
- Cô đi đâu? - Benny gằn giọng, nhưng tôi đã giơ tay ngăn lại. Tôi thậm chí còn sơn móng tay, một việc mà tôi ít khi làm trong đời.
Dĩ nhiên là tôi đến nhà Märta. Cô bạn tôi rũ ra cười khi nhìn thấy bộ dạng của tôi, nhưng tôi kiên quyết không tẩy trang. Märta bèn đưa tôi một cái khăn để tôi gối đầu nằm trên chiếc ghế xalông. Cô nàng pha trà cho tôi uống và hai đứa tôi trò chuyện một lát.
- Benny đáng lẽ đã rất hài lòng nếu biết tớ thức đợi anh ta! - Tôi nói. - Tôi đã hình dung ra cảnh anh ta rúc mũi vào hõm cổ của tất cả đám gái gú ngoài đó, trong khi nhảy điệu slow và đưa hông ra phía trước như thỉnh thoảng anh ta vẫn làm. Không thể tránh khỏi việc áp người vào đó, cậu biết rồi đấy. Tớ còn nhớ chuyện ấy đã làm tớ rất ngây ngất trong những lần hiếm hoi mà chúng tớ đi nhảy tại các lễ hội. Đó là chưa nói anh ta cảm thấy như thế nào. Tớ chắc chắn vụ đó sẽ thành công với đám con gái ở Rotonde. Violet bảo anh ta từng là một tay sát gái!
- Tớ không tin lắm vào sự phán xét của Violet đâu! - Märta phì cười. - Cô nàng chỉ biết Bengt-Göran là người đàn ông gợϊ ȶìиᏂ nhất thế giới thôi! Cậu biết rồi, chồng ai vừa mắt người ấy mà!
- Dù sao thì, tớ cũng đã chế ngự thành công mong muốn chào đón anh ta bằng cây lăn bột khi anh ta vác xác về lúc hai giờ rưỡi sáng! Tớ đã phải giả vờ ngủ với hai nắm đấm siết chặt.
Sau đó tôi ngủ vùi trên ghế xalông nhà Märta, mặc kệ lớp trang điểm. Tôi đã quá mệt mỏi.
Năm tiếng đồng hồ sau, tôi tỉnh dậy, ngực như muốn nổ tung. Lúc đó là hai giờ sáng. Märta đã ngủ ngon lành trên ghế bành. Tivi vẫn đang bật.
Tôi vào phòng tắm và vắt bớt sữa để có thể cử động mà không bị đau. Sau đó tôi lao bổ xuống cầu thang, chui vào xe ô tô và phóng như bay về nhà. Lạy Chúa, chẳng biết tình hình thằng Nils thế nào, cả Benny nữa!
Y như rằng. Khi tôi vừa tiến vào nông trại, ánh đèn ở cửa vào lập tức bật sáng. Chắc là Benny đã thấy ánh đèn pha xe hơi. Anh ta đón tôi ở cửa với thằng Nils trên tay. Hai mắt anh ta thẫm hẳn lại.
- Mấy thằng đó cũng không nương nhẹ với lớp trang điểm của cô nhỉ? - Benny lên tiếng. - Cô hài lòng chứ?
Tôi nhìn mình trong gương. Mascara lem nhem trên má, soi môi nhoe nhoét khắp mặt, không hiểu thế nào mà phấn mắt lại dính lên tận trán tôi.
Không nói không rằng, tôi vớ lấy thằng Nils và ấp vào ngực. Thằng bé chỉ nấc lên vì chẳng còn hơi để mà khóc nữa. Thậm chí nó không bú nổi. Tôi thì thào và lầm rầm dỗ dành thằng bé trong khi Benny căn vặn:
- Cô đi đâu đấy? Đi với thằng nào? Cô sung sướиɠ nhỉ? Đến trôi cả phấn son kia mà? Chuyện gì đã xảy ra?
Tôi rít lên để anh ta im miệng:
- Đêm qua lúc anh về tôi có hỏi gì không nào? Giờ thì anh đi ngủ đi. Với tôi thế là xong, đêm nay xem như khỏi ngủ...
Tôi suýt buột miệng nói thêm chữ “nữa”, nhưng kịp thời ngưng lại. Anh ta không cần biết chuyện đó.
Anh ta đứng đó, hai tay buông thõng, mặt nhăn tít với hàng đống câu hỏi, nhưng tôi mặc kệ và bế Nils vào phòng Arvid.
Tôi có cảm giác rất rõ ràng là những buổi đi khiêu vũ của hai chúng tôi đã bị bãi bỏ cho đến khi tình hình thay đổi.