Chương 18: Benny
Désirée không qua mắt được tôi đâu. Họ đã làm cô ấy chán ngấy, và đáp lại, cô ấy không buồn tỏ ra tử tế. Tôi biết cô ấy có thể dễ thương đến mức nào, Bengt-Göran và Violet chắc cũng có cùng nhận định như thế, nếu như Désirée nỗ lực một chút. Chỉ cần một chút thôi.
Chẳng hạn như, Désirée có thể khoác lên người thứ gì đó dễ thương, thay cho cái áo len nhạt nhòa và chiếc quần dài đó. Cô ấy còn chẳng buồn tô son, chân đi đôi giầy bệt thường ngày như thể vừa từ lớp múa của trẻ con bước ra. Trong khi Violet chăm chút từng li từng tí để trở nên xinh đẹp.
Suốt cả bữa ăn cô ấy chẳng nói tiếng nào. Tôi đã không tìm cách lôi cô ấy vào câu chuyện, vì cô ấy có quan tâm gì đến công việc của chúng tôi đâu. Thật ra tôi còn phải cám ơn vì Désirée đã không cong môi tuyên truyền bảo vệ động vật khi nghe đến chuyện săn bắn.
Chúng tôi cũng đã nghĩ một người tự nhận là yêu môi trường như Désirée sẽ quan tâm một chút về tình trạng rừng của Thụy Điển. Tôi đã lái câu chuyện sang đề tài đó, nhưng cô ấy vẫn im thin thít.
Thế rồi tự dưng mấy món đồ chơi bậy bạ kia được nhắc tới! Chuyện đó khiến tôi hơi căng thẳng một chút, và hai người kia cũng vậy, tôi tin chắc như thế. Bởi lẽ Bengt-Göran đã bí mật kể với tôi là Violet và cậu ta dự định sẽ đăng ký vào cái gọi là Câu lạc bộ Thiên đường. Người ngoài thì tưởng đó chỉ là nơi nằm uống nước và tắm năng thư giãn, cũng có thể thế thật, nhưng thực ra đó là chỗ đàn ông dẫn vợ đến để tham gia trò đổi vợ cho nhau. Họ sẽ được đưa vào một gian phòng rộng bày đầy gối nệm, và họ cũng nhau chơi trò bác sĩ. Tôi đã từng đọc đâu đó một bài phóng sự về vụ này, nó giống như các vụ tra tấn tìиɧ ɖu͙© xảy ra tại nhà tù Abu Ghraib ở Iraq. Nhưng dù sao thì, tôi không định bình phẩm gì về việc đó, với điều kiện mọi người đều cảm thấy thoải mái. Nực cười ở chỗ tôi thấy Désirée trở nên cực kỳ cởi mở khi đề cập đến tìиɧ ɖu͙©. Chắc cô ấy nghĩ chúng tôi là một lũ nhà quê chẳng biết gì, trong khi cô ấy đã đọc hàng tá sách báo về chuyện đó. Giá mà cô ấy biết! Lại còn vụ đeo vòng mắt trừu nữa chứ, tôi nghĩ cô ấy không nhận ra mình đã bóng gió rằng Bengt-Göran bị bất lực. Chắc cũng vì vậy mà cậu chàng tỏ ra sốc đến thế.
Nhưng cô ấy có lí, chúng tôi không bao giờ cần đến những món đồ hỗ trợ bằng nhựa để làʍ t̠ìиɦ. Chúng tôi chỉ sử dụng những gì tự nhiên. Cô ấy không cần cạo lông vùиɠ ҡíи, và tôi cũng không hiểu tại sao lại có người thích như thế. Tôi cũng chẳng việc gì phải còng tay cô ấy vào giường. Tôi rất thích khi Désirée chui xuống dưới chăn và sờ soạng khắp cơ thể tôi. Thú thực là có lần tôi đã cùng với cô ấy xem phim đen, nhưng nó chỉ làm chúng tôi cười ra nước mắt. Dẫu rằng sau đó chúng tôi đã quấn nhau cả đêm và sáng hôm sau, tôi vật vờ như thằng say rượu giữa đàn bò.
Thế đấy, tôi nghĩ tình hàng xóm đang có nguy cơ bị tổn hại nặng. Với Anita thì hoàn toàn khác. Violet suýt nữa đã lỡ lời, nhưng may là kịp ngăn lại được. Anita và Violet rất thân với nhau. Cả hai không ngừng mượn lẫn đồ đạc của nhau. Anita cũng mua hàng đống thứ mà Violet bán. Hai người trao đổi công thức nấu ăn với nhau, cùng đi hái nam việt quất, và có lần họ còn cùng nhau đi xem múa thoát y nam ở trong thành phố. Chuyến ấy hai cô đi về trong tâm trạng cực kỳ phấn khích. Nghĩ đến đó, tôi tự hỏi có khi nào tôi sẽ đến cái câu lạc bộ kia, nếu Anita không ra đi… cùng với cặp đôi Bengt-Göran và Violet… Ôi thôi nào!
Nhưng dù sao thì Violet cũng đã rất tử tế khi tiếp đón Désirée mà không dùng bộ mặt khó chịu và những cái liếc ngụ ý. Tôi biết Anita đã sang bên đó không dưới một lần trong bộ dạng nước mắt nước mũi tèm lem để kể tội tôi. Và chắc chắn Anita cũng đã nhắc đến “vai trò” của Désirée trong câu chuyện. Thôi thì, biết làm sao được! Nếu phụ nữ không chấp nhận được nhau thì chúng ta chỉ còn biết nói không với tình hàng xóm. Tôi phải nói chuyện này với Désirée mới được. Ai mà biết, một ngày đẹp trời nào đó chúng tôi có thể phải cần đến nhau lắm chứ.