Chương 12: Benny
Bố luôn bảo là không ai có thể yêu nhau quá ba tháng, nếu không sẽ hóa điên. Mẹ hay liếc xéo bố khi ông nói thế, khiến ông vội vàng thêm vào: “Sau đó thì, sau đó thì họ sẽ sống với nhau thật lòng nếu may mắn! Giống như bố đây này!”. Và mặc dù ông không phải là chàng Romeo, tôi tin ông nói chân thành, mẹ tôi cũng vậy. Mẹ chưa bao giờ thực sự chấp nhận cái chết của bố. Sau khi ông mất, bà có một thói quen kỳ lạ là cứ quay đầu sang bên cạnh, như thể tin rằng ông đang đứng đó, ngay cạnh mình.
Có khi mẹ còn cảm nhận được sự hiện diện của bố nữa ấy chứ.
Tôi muốn Désirée và tôi cũng gắn bó với nhau theo cách này. Nhưng tôi e là chúng tôi sẽ gặp nhiều trở ngại trên con đường đạt được điều đó!
Tôi đã mất hai tháng để khiến cô ấy nói ra việc muốn hay không muốn đến sống cùng tôi. Rốt cuộc Désirée tuyên bố cô ấy không nghĩ mình muốn, nhưng sẽ làm. Cám ơn vì sự nhiệt tình!
Désirée ngủ lại ngày một thường xuyên hơn. Buổi sáng cô ấy lái xe của tôi để vào thành phố giữa những cái ngáp và tiếng càu nhàu. Cứ nhìn cô ấy trong sân thì biết, vừa cằn nhằn cô ấy vừa đá vào chiếc Subaru già lão không chịu nổ máy khi trời lạnh của tôi.
Thường thi khi chúng tôi xem tivi, tôi đắp cho Désirée một chiếc chăn, và lần nào cũng như lần nào, cô ấy ngủ quên trên chiếc trường kỷ, đến khi tỉnh dậy thì không đủ can đảm để về nhà nữa. Tôi cũng muốn thế.
Không phải tôi muốn chuyện sεメ siếc gì, chuyện ấy tạm thời đang bị bỏ quên, tôi không dám tự tiện như trước nữa. Tôi có cảm giác như phải rón tén đi vào một vùng đất thiêng, nếu không tôi sẽ vô tình chạm vào đầu đứa bé. Trước sự rụt rè của tôi, Désirée chỉ khịt mũi và bảo tôi: “Hiện tại đứa bé chỉ là một con nòng nọc, lại được bọc trong một cái túi bảo vệ rất chắc chắn, nên anh cứ thoải mái đi!”. Lạ lùng là cô ấy thậm chí còn cuồng nhiệt hơn bình thường. Có khi cô ấy đánh thức tôi dậy trong khi tôi đang say ngủ sau hiệp đầu, rồi rêи ɾỉ và trèo lên bụng tôi. Désirée đổ thừa cho sự thay đổi nội tiết, nhưng tôi không dám chắc, nhiều khi ông chồng vẫn thường bảo vợ họ lạnh lùng hẳn khi mang bầu. Tuy nhiên, Désirée quả thật chả giống ai cả, có lẽ chính vì thế mà cô ấy khiến tôi mê mẩn.
Không phải, tôi chỉ muốn Désirée ngủ lại ban đêm để cho cô ấy thấy có thể đi đi về về giữa trang trại và thành phố, nhưng dù sao thì chúng tôi cũng phải sớm giải quyết chuyện này, nếu cô ấy không muốn tôi đưa đàn bò vào trú ngụ trong căn hộ của cô ấy. Bởi vì cái nôi của em bé sẽ chỉ được đặt cố định ở một chỗ duy nhất. Chúng tôi đã nhất trí với nhau như vậy.
Sau đó cô ấy đã nhắm mắt đưa chân!
Désirée đã bán căn hộ rất được giá, rồi dùng tiền mua một chiếc Volvo có thể nổ máy kể cả khi nhiệt độ xuống âm mười độ. Và một ngày đẹp trời, tôi đem xe đến chở hết đồ đạc của cô về trang trại.
Anita và Pelle đã đến Rowan như hai chú ong giận dữ và mang đi gần như tất cả những gì có thể lấy được. Tôi chỉ đứng dựa cửa nhìn hai người đó, và nhiều lần lên tiếng mời họ dùng cà phê. “Anh á? Anh còn không biết bật máy pha cà phê nữa là!” – Anita đã gắt gỏng như thế.
Sau chuyến xe cuối cùng của hai người, các căn phòng trống rỗng âm vang một cách rùng rợn, và trong chạn bếp chỉ còn trơ lại giấy dán kệ. Thật tình tôi không biết Anita đã đóng góp nhiều đến mức ấy cho ngôi nhà, phải thừa nhận điều đó.
Ngược lại, hôm đi dọn đồ cho Désirée thì chỉ một thoáng là xong. Cô ấy không phải loại người hay tích cóp đồ đạc. Nhưng nói thế chứ, sau khi khuân vác mấy thùng sách lúc lỉu trên lưng, tôi đã phải đi vắt sữa với cái lưng gù gập. Lúc từ chuồng bò quay vào nhà, tôi thấy Désirée đang ngồi phệt dưới đất, nước mắt ngắn dài vì đồ đạc của cô ấy không ăn nhập gì với giấy dán tường của Anita. Tôi thấy cũng đâu đến nỗi xấu, lớp giấy dán tường có những bông hoa to và nhiều lá ấy.
- Tường nhà anh giống như cả một khu rừng! Sớm muộn rồi em sẽ bị nó nuốt chửng!
Tôi ngồi xuống bên cạnh Désirée và vòng tay ôm lấy cô ấy. Cái lưng đau làm tôi toát mồ hôi hột.
- Thì anh sẽ vạch lá đi tìm em! – Tôi vừa nói vừa vụng về dỗ dành. – Rồi anh sẽ tìm thấy em trong một túp lều thổ dân, và chúng ta sẽ cùng khám phá một đất nước chưa từng có người da trắng nào đặt chân đến!
- Đồ thực dân nhà anh! – Désirée nói, nhưng đã lại mỉm cười và ôm lấy cổ tôi. Cho đến lúc một thứ khác làm cô nhảy dựng lên. Hình như là cái tủ cất chổi.
- Cái gì thế này? Sao anh lại thay thế cái tủ có gương cũ? Em thích nó lắm.
Thật không phải lúc để nói với Désirée là tôi đã đóng cái tủ kinh dị này dưới sự chỉ đạo của Anita. Anita đã hài lòng đến mức làm hẳn một cái bánh sô cô la để ăn tráng miệng tối hôm đó. Thật đúng là đồ của ai vừa mắt người ấy...