Chương 10
CÔ NÀNG LƯU MANH CỦA TỔNG TÀI MÁU LẠNH.
TÁC GIẢ: TRẦN MỸ TIÊN
CHƯƠNG 10
Thành phố B
Có 1 người đàn ông trung niên khuôn mặt tuy đã in hằng dấu vết của thời gian nhưng vẫn không làm phai mờ vẻ điển trai phong lưu của ông. Lê từng bước chân mệt mỏi ông Ân ủ rủ ngồi vào xe, cả ngày hôm nay ông đã chạy khắp nơi mong tìm kiếm được chút tin tức gì của vợ trước và con gái của mình nhưng tất cả ông nhận được chỉ là 1 con số 0 tròn trĩnh. Đôi mắt ông cụp xuống ông thật sự rất buồn, rất hối hận, nếu như ngày xưa ông không bỏ vợ bỏ rơi đứa con vừa mới chào đời được vài tháng mà theo người đàn bà kia, thì bây giờ có lẽ cả nhà 3 người của ông đang có 1 cuộc sống gia đình hạnh phúc rồi. Môi ông mấp máy nói :" Tố Sương em ở đâu? Em và con vẫn ổn chứ?"
Rồi ông nhớ đến ngày đó ngày hạnh phúc nhất của vợ chồng ông, ngày gia đình nhỏ của ông chào đón thành viên mới, 1 đứa con gái đáng yêu xinh đẹp. Nhìn con gái ông đã nghĩ ngay đến 1 cái tên thật hợp với con gái mình, là Hải Yến. Vì Yến là tên một loài chim báo hiệu mùa xuân, mang lại sức sống cho muôn loài, hạnh phúc cho muôn nơi. Ngoài ra, Yến còn nghĩa là tốt đẹp, là trong trẻo, là yên bình. Đứa bé rất giống ông trên lòng bàn tay phải có 1 nốt ruồi son điều này làm cho ông càng vui mừng hơn nữa.
Nhưng hạnh phúc không được bao lâu, thì một ngày ông đã gặp lại người phụ nữ kia, người mà đã dùng mọi cách để gài bẫy lên giường với ông. Người kia nói là đã mang thai với ông, bảo ông phải chịu trách nhiệm nếu không sẽ cho tất cả mọi người biết, lúc đầu ông không tin cho đến khi người kis sinh ra 1 bé gái, và bé gái này cũng có nốt ruồi giống hệt ông, đến lúc này cho dù ông không muốn tin cũng không được. Ông không biết phải làm sao trong khi vợ ông ở nhà thì không hề hay biết gì về chuyện này mà người kia cứ ỷ vào thế lực của gia đình mình bắt buộc ông phải bỏ vợ bỏ con mà đi theo người kia. Cho nên ông đành bỏ ra đi trong im lặng cho đến bây giờ ngày đi ông chỉ để lại 1 sợ dây chuyền bạch kim, mặt dây có hình cỏ 4 lá, được làm thủ công rất tinh vi chạm khắc tỉ mỉ và trên thế giới này chỉ có 1 sợi duy nhất, không có sợi thứ 2. Ông muốn dùng sợi dây làm tín vật để sau này nếu như cha con gặp mặt nhau sẽ dễ dàng nhận ra. Nhưng cho đến bây giờ thì hy vọng đó thật sự quá mong manh. Đang suy nghĩ miên man thì ông có điện thoại, là bà Kim Ngân gọi, bà nói: "Ông sắp về chưa, tối nay chúng ta phải đi dự 1 buổi tiệc."
_Tôi biết rồi. Ông vẫn giữ thái độ lạnh nhạt với bà.
_Uhm vậy ông lái xe....
Bà Kim Ngân còn chưa nói xong thì ông Ân đã cúp máy, trước giờ ông luôn như vậy, không bao giờ trò chuyện tâm sự với bà chỉ ôm khư khư mọi chuyện 1 mình. Bên này bà Kim Ngân mắt đã ngấng nước, bà phải làm sao thì ông mới chịu bỏ qua cho bà đây.
(@_@)
Bách Kỳ mới vừa sáng đã sửa soạn quần áo chạy sang đưa Hải Vy đi ăn sáng rồi chở thẳng đến công ty của mình. Lần trước Hải Vy không quan sát rõ công ty của hắn, nhưng đến bây giờ cô mới để ý xem toàn bộ nơi làm việc của hắn, thật sự quá đẹp và quá to lớn. Ả Phương Thanh vừa nhìn thấy Hải Vy đã nổi máu điên lên lại thêm việc thấy cô đi với hắn càng khiến khuôn mặt ả vặn vẹo khó coi hơn nữa, cô ả nghiến răng ken két nhìn theo hắn đang khoác vai Hải Vy đi vào phòng làm việc. Sắc mặt ả giờ đây rất tệ, ả nghiến răng gằng giọng:" Con quỷ cái, mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không? để tao cho mày biết thế nào là lễ độ."
Bên trong phòng của Bách Kỳ, hắn để cho Hải Vy muốn làm gì thì làm rồi chú tâm vào công việc của mình, ngồi 1 lúc Hải Vy chán, nhìn hắn hỏi:" Nè, sao anh lại đưa tôi đến đây làm gì?"
Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt hắn lóe lên 1 tia ấm áp nói:
....