Quyển 1 - Chương 6: Chỉ ăn thịt
Kiều Âu cười khổ, buổi chiều anh phải về đơn vị báo cáo, nhưng lại đến sớm trước cổng trường trung học Đức Nặc đợi cô, chỉ vì trong lòng luôn suy nghĩ chồng chéo về bóng dáng khéo léo nào đấy, khiến anh luôn tưởng niệm, nhớ đến tận cùng.
Chuông tan học vang lên, vô số khuôn mặt hồn nhiên non nớt hoan hô nhảy nhót chạy ra khỏi cửa phòng học. Bóng dáng thon dài tuấn lãng của Kiều Âu ngược dòng người đi, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào một phòng học nào đó, ánh mắt sắc bén nhìn từng khuôn mặt xa lạ đi qua nhưng không hề nhìn thấy người anh muốn thấy nhất.
Kiều Âu nhíu mày, đi nhanh hơn về phía phòng học, anh thấy Lam Thiên Tình đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ, cầm bút, cúi đầu làm bài tập.
Hóa ra cô còn ngồi tại đây.
Thấy bóng dáng cô yên tĩnh dưới bóng tà dương, năm tháng tĩnh lặng như vậy, lòng của anh cũng kiên định hơn.
Rất nhanh trong phòng học chỉ còn lại cô và người quét dọn vệ sinh hàng ngày, Kiều Âu chậm rãi đến sau lưng cô, nhìn cô đang làm đề lượng giác, hình như là vừa bắt đầu.
“Tình Tình, không phải anh đã nói với em là buổi chiều tan học anh sẽ đến đón em sao? Tại sao em lại không ra?”.
Đột nhiên tiếng nói dịu dàng vang lên khiến Lam Thiên Tìnhxấu hổ ngẩng đầu lên, cô nhìn thoáng qua Kiều Âu, bỗng nhiên nhớ ra, sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng thu dọn túi bút và sách giáo khoa.
“Em quên mất, em có thói quen ở lại làm bài tập vì trước kia trong nhà không có đèn điện, hơn nữa chỉ cần em về đến nhà là có nhiều việc nhà cần em làm, căn bản em không có thời gian để học, cho nên mỗi ngày em đều ở trường hoàn thành bài tập rồi mới về. Em không cố ý, thật đấy!”.
Ánh mắt Lam Thiên Tình trong suốt, thẳng thắn thành khẩn có chút hoảng loạn, Kiều Âu liếc mắt một cái là hiểu.
Đôi mắt anh lóe lóe lên, sau đó nâng tay sờ sờ mái tóc mềm mại của cô.
“Tình Tình bữa trưa còn không ăn tốt, anh đưa em đi ăn ngon, sau đó về nhà sớm làm bài tập đọc sách, được không?”.
Lam Thiên Tình nhu thuận gật đầu, sau đó nhấc túi xách lên, còn chưa kịp khoác lên lưng thì đã bị một bàn tay to cầm túi xách đi.
Cô sững sờ nhìn bóng lưng Kiều Âu cầm túi sách của cô, không biết vì sao, bỗng nhiên cô rất muốn khóc.
“Sao không đi thế?”.
Anh dừng chân quay lại nhìn cô, nở nụ cười dịu dàng.
Cô nháy nháy mắt, bỏ sự kinh ngạc, bước nhanh đuổi theo.
Lam Thiên Tình không nói được bây giờ cô có cảm giác gì, cô ngồi trong xe Kiều Âu, Kiều Âu vẫn nắm bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay của anh.
Chưa bao giờ cô có sự ấm áp và được quý trọng.
Cô không có thói quen gọi một người đàn ông xa lạ là anh trai, nói thật, Lam Thiên Tình còn thật lâu mới có thể thích ứng được. Nhưng khi cô ở viện phúc lợi, năm bảy tuổi được nhận nuôi, cô cũng hiểu được dùng màu sắc tự vệ để xem xét thời thế.
Cô giấu sự nghi hoặc của mình với Kiều Âu dưới đáy lòng.
Ví như, anh có xe hơi, còn có tài xế, cô nghe lái xe gọi anh là “Kiều thiếu”, quần áo của anh không nhìn rõ nhãn hiệu nhưng có thể lấy sự khéo léo và chất liệu tốt, Lam Thiên Tình biết nhất định không rẻ.
Người như vậy, có phải sẽ cung cấp tiền cho cô học xong đại học không?
“Đến rồi”.
Kiều Âu véo nhẹ vào bàn tay nhỏ của cô, sau đó mở cửa xe, dắt cô đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi, anh thấy đôi mắt như hắc trân châu lúng liếng chuyển động, không biết cô đang có chủ ý quỷ quái gì, nhìn bộ dạng thông minh của cô Kiều Âu cũng vui trong lòng.
Anh mang cô đến một nhà hàng Trung giá cả phải chăng.
Bởi vì anh biết cuộc sống trước kia của cô cho nên không dám dẫn cô đến nhà hàng Tây cao cấp, anh sợ sẽ dọa đến cô.
“Tình Tình muốn ăn gì?”.
Anh kéo ghế cho cô, sau đó đỡ cô ngồi xuống, dịu dàng hỏi.
Lam Thiên Tình nhìn hoàn cảnh xung quanh, lại nhìn giá thức ăn trên bàn, vẻ mặt đau khổ rối rắm, không nói thành lời.
“Ha ha”.
Kiều Âu lấy thực đơn trên bàn, dặn dò người phục vụ làm vài món ăn, sau đó lẳng lặng ngồi, đôi mắt tham lam nhìn vào Lam Thiên Tình, giống như sói xám lớn nhìn thấy chú thỏ nhỏ. Đôi mắt phượng xinh đẹp lóe lên, tư tưởng cũng tà ác, ánh mắt càng sáng lên.
Lam Thiên Tình không biết Kiều Âu vẫn luôn nhìn cô.
Từ lúc Kiều Âu lấy thực đơn đi, cô giống như con đà điểu chôn đầu trước ngực. Đây là lần đầu tiên cô đến một nơi tốt như vậy để ăn. Bình thường cô không có lòng hư vinh, nhưng không biết vì sao hôm nay cô cảm thấy mình mặc bộ áo đầm cũ dường như không hợp với nơi này.
Kiều Âu sắc bén nắm bắt được cảm giác tự ti và xấu hổ của cô, ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt bàn.
“Tình Tình, anh đã xem qua phiếu điểm của em, bình thường những nữ sinh trung học sẽ chọn lớp chuyên Văn để học nhưng em lại chọn lớp chuyên khoa học tự nhiên, hơn nữa còn luôn xếp thứ nhất, em khiến anh cảm thấy rất tự hào”.
Cái đầu như đà điểu hốt hoảng ngẩng lên, cô không hiểu nụ cười giảo hoạt giống hồ ly trên mặt Kiều Âu lúc này nhưng cô chỉ nghe rõ câu nói kia của Kiều Âu, cô khiến anh cảm thấy rất tự hào.
Đúng vậy, cô cũng có điểm mạnh riêng, anh biết, cô không kém!
Một câu nói ấm áp như vậy như ma chú xua tan bất an trong lòng cô, hơn nữa cho cô có dũng khí ngẩng đầu lên ăn cơm.
Người phục vụ nhanh chóng bưng thức ăn lên.
Kiều Âu dường như không đói bụng, lấy đồ uống, giúp cô rót một chén nước chanh, sau đó một tay chống cằm, vẻ mặt yêu nghiệt nhìn cô ăn ngon.
Một lát mà một bàn thức ăn toàn thịt đều nhường cho cô bé kia ăn.
Anh không nhịn được cầm đũa lên gắp cho cô vài miếng nấm hương:
“Ăn nhiều rau một chút, không thể kén ăn!”.
“Vâng, em chỉ là đã lâu chưa được ăn nhiều đồ ngon như vậy!”.
Lời nói của đứa nhỏ, ánh mắt ngây ngô, nói với anh như nói với bạn bè thân thiết, lại khiến tim Kiều Âu nhói lên một cái!
Khó trách cô bé lại gầy như vậy!
Đợi đến khi Lam Thiên Tình uống xong một chén canh, Kiều Âu lấy khăn giấy giúp cô lau cái miệng nhỏ.
“Đóng gói mang về!”.
Kiều Âu sửng sốt. Anh đang chuẩn bị gọi tính tiền, cô bé đang nói cái gì? Đóng gói?!
Lái xe của Kiều Âu luôn đứng cạnh bàn, nghe thấy Lam Thiên Tình nói như vậy thì cảm thấy trên đầu có một đám qua đen.
Nếu để cho người khác biết, Kiều thiếu đến chỗ này ăn, ăn xong còn muốn đóng gói mang về, sợ là bọn họ sẽ chạy vội tới ngân hàng đổi tất cả tiền của mình thành vàng mất! (bởi vì cho rằng xã hội bất ổn, sợ tới mức ngay cả nhà họ Kiều đứng đầu trong bốn gia tộc lớn nhất của thành phố cũng rớt đài!)
Lông mày Kiều Âu run run một chút, nhìn đồ ăn trên bàn không còn thừa nhiều lắm, giương mắt lên đang định nói gì đó với Lam Thiên Tình, nhưng lại thấy cô vui mừng nhận hộp nhựa mà người phục vụ mang đến, hơn nữa còn toét miệng cười vui vẻ!
Dưới ánh đèn, dung nhan tuyệt mỹ kiều diễm hiện lên vẻ mặt yêu thích, Kiều Âu ngồi ngốc nhìn cô, khóe miệng cong lên:
“Được, gói mang về!”.