“Tinh thần rất tốt, phải không?” Anh nói nhỏ ở bên tai cô, ánh mắt đánh giá mọi nơi trở lại trên khuôn mặt tuấn dật của anh.
“Qua bên kia ngồi đi.” Mang cô đến một gốc cây cao lớn, nơi đó có một bãi cỏ xanh, loại cỏ này có thể thấy được, là nơi danh cho những người leo núi nghỉ ngơi.
Thái dương ấm áp, dựa vào ghế ấm áp dễ chịu, ngồi ở đây có một cảm giác thoải mái.
Mãi cho đến ngồi xuống, cô mới phát hiện chân của mình có bao nhiêu đau nhứt, chẳng lẽ này anh phát hiện cô đi không nổi, nên mới đề nghị muốn nghỉ ngơi một chút? Anh cũng cẩn thận săn sóc như vậy sao? Ánh mắt hoài nghi dừng lại trên người anh.
“Nhìn cái gì?” Thoải mái mà tựa vào lưng ghế, anh quay đầu nhìn phía cô “Yêu anh rồi, phải không?”
Thật là, sao lại nói trược tiếp như vậy, Hạ Di Hàng vội vàng dời ánh mắt ra chỗ khác, khắc chế chính mình không biết xấu hổ mặt đỏ, tim đập cũng không cần nhanh như vậy.
Bởi vì cô đột nhiên phát hiện, anh thật sự rất anh tuấn, giơ tay nhấc chân đều phát ra mị lực mãnh liệt, làm cho hô hấp của cô đều trở nên khó khăn.
Một thân mặc chiếc áo gió màu đen, làm cho người cao 1.85 như anh càng thêm suất khí, anh là người như thế nào, đều hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Hiện tại chỉ là tùy ý ngồi ở hé ra phổ bình thường thông dài ghế, toàn thân thoải mái mà duỗi chân, hai tay khoát lên lưng ghế dựa, ánh mặt trời khẽ chiếu vào mái tóc bướng bỉnh của anh.
Ngũ quan trên khuôn mặt đều thâm thúy, mỗi một tấc đều giống như thượng đế tỉ mỉ tạo hình ra. Trên đời chính là không công bằng như vậy, người có bộ dạng anh tuấn, còn có tiền có thế đến làm cho người ta phaie ganh tỵ, trừ bỏ cá tính độc đoán, còn những phương khác đều không một tỳ vết nào.
Người đàn ông như vậy, căn bản cũng không có khả năng sẽ thích cô, sở dĩ tìm tới, thì ngay từ đầu, đã phi thường hiểu được, chính là muốn thân thể của cô mà thôi.
Tuy rằng cô đến bây giờ cũng không quan tâm, nhận lấy điều kiện của anh, anh muốn dạng mỹ mữ nào cũng có, cho rằng thân thể của cô là hoàn hảo, nhưng so với cô dáng người của một trăm người khác, anh đều dễ dàng có được.
So sánh với các mỹ nữ khác, cô không đáng giá như vậy, vậy thì chắc rằng cô cũng phải có điểm hấp dẫn đến mắt xanh của “Quân Vương”. Làm cho anh đối thân thể của cô sinh ra hứng thú.
Mà cô lại vì sao lại cùng anh tới nơi này, kỳ thật cùng tình phụ không khác quan hệ trung bình thản chịu đựng gian khổ đâu? Theo lúc ban đầu bắt đầu đề nghị của anh, cô không có loại cảm giác này, cảm giác bài xích, nhưng khi cùng nhau ở chung hai năm, bọn họ càng ngày càng quen thuộc lẫn nhau, cùng có cảm tình với nhau.
Tựa hồ trừ bỏ đơn thuần quan hệ thân thể, lại nhiều chút cái gì, nhưng đến tột cùng là cái gì, cô cũng không rõ lắm, hoặc là nói, không dám hiểu rõ sở, bởi vì cô sợ đáp án. Là cô không thể thừa nhận.
Nhưng bây giờ cũng rất tốt, ít nhất tới một mức độ nào đó, anh thực sự thực săn sóc cô.
Bách Lăng Phong liếc mắt nhìn người bên cạnh, cô gần đây thường có vẻ như vậy, thời điểm này của cô, cùng công tác trung cái kia lưu loát nữ chủ quản hoàn toàn không giống với, nhưng là lại đồng dạng bắt lấy của hắn ánh mắt. Hai năm trước lần gặp mặt đầu tiên , ánh mắt của anh, đều dừng trên người cô, bỗng nhiên trên đùi cô, làm cho cô hoảng sợ.
“Anh……” Bá vương một chút cũng không để ý đến cô mà nằm lên, trực tiếp nhắm mắt lại, hưởng thụ gió đưa nhẹ, ánh nắng buổi chiều nhẹ nhàng.
“Anh mau đứng lên.” Anh cứ như vậy nằm ở trên đùi cô, thực sự làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, nếu người khác nhìn được, chẳng phải là mất mặt sao?
“Nơi này không có ai khác?” Như đã nhìn ra băn khoăn trong lòng cô, anh nói thẳng.
“Nhưng……” Nằm như vậy dù sao cũng không tốt?
“Rầy rà! Anh đã nghĩ nằm như vậy.” Không để ý tới cô chần chờ, anh nhắm mắt lại, bộ dáng chuẩn bị ngủ.
Ác bá, thấy anh như vậy không có cách nào thở dài, đành phải để mặc hắn.
Ngẩng đầu nhìn chung quanh, vừa vặn đã là buổi chiều, ánh mặt trời cũng không đặc biệt mãnh liệt, gió cũng ôn nhu đến cực điểm, nhẹ nhàng mà thổi. Chim chóc ở trên cây khoái hoạt xướng lên, làm cho hết thảy có vẻ thật an tường.
“Uy, hãy nói chuyện gì đi.” Ngữ khí như mệnh lệnh, làm cho người ta thực sự rất muốn đánh vào đầu anh.
“Nói cái gì?”
“Tùy tiện.” Kia nàng muốn nói gì?
Vốn là người không giỏi ăn nói, trong đám người cũng không nói nhiều lắm, hiện tại bảo cô nói chuyện,“Anh có biết ta vì sao muốn đến xem thụ không?”
“Bởi vì tiền đoạn thời gian có xem qua nhất thiên báo viết, nguyên lai nhân thường xuyên đến trên núi trong rừng cây đi một chút, đối thân thể hữu ích, rừng rậm có thể phóng thích đại lượng mang điện âm cùng phân nhiều tinh, hơn nữa phi thường thần kỳ là, mỗi trồng cây công hiệu cũng không giống nhau……” Ôn nhu tiếng nói, nhẹ nhàng mà nói xong rừng rậm đủ loại ưu việt.
Nếu hỏi anh, anh thích nhất điều gì về cô, anh sẽ nói ánh mắt, nhưng kỳ thật, hấp dẫn anh đầu tiên, cũng là giọng nói của cô, trong suốt lại mềm mại, giống như nước suối xuân đầu mùa chảy ra, đều làm cho người ta mê say.
Lúc trước, cô chính là dùng thanh âm như vậy mà báo cáo với anh, chỉ là vài con số buồn tẻ, nhưng khi cô nói ra, lại trở nên êm tai, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của anh.
Người con gái bình thương như vậy, ánh mắt kiên định, đã nói cho anh biết cô là một cô gái trong sạch, không giống như những nữ nhân xung quanh anh, mặc dù tình sử của anh, cũng không giống như cô, nhưng anh cũng không phải cái gì không biết thiếu nam, nên thể nghiệm gì đó, anh đều nhất nhất thể nghiệm qua. Thế giới các nơi đều đi qua một lần, nữ nhân muôn hình muôn vẻ anh đều gặp được, giống như một người như cô, nói thật, thật đúng là hấp dẫn ánh mắt của anh.
Nhưng, vì sao từ lần đầu gặp mặt cô lại khiến anh sinh ra du͙© vọиɠ? Cuối cùng quả thật đã chiếm được cô, nếu lúc ban đầu, là vì du͙© vọиɠ sinh lý, như vậy khi chiếm được anh nên thỏa mãn mới phải, vì sao lại để cô ở lại bên người anh suốt hai năm, những ngày cuối tuần, anh đều muốn về đến Đài Bắc gặp cô? Cô, thế nào lại có mị lực hấp dẫn anh như vậy.
Không hiểu nghi vẫn trong lòng anh, Hạ Di Hàng ôn nhu nâng hai tay, nhẹ giọng, tay không tự giác vuốt tóc anh, tay chậm rãi lướt qua cổ cùng bả vai, động tác tràn ngập nhu tình mật ý.
“Công việc rất vất vả có phải hay không?” Cô dường như đang thở dài, nói: “Xem cơ bắp của anh đều buộc chặc lại.”
Cô nhẹ nhàng mát xa cơ bắp cứng ngắc, muốn giúp anh thoãi mái hơn, một cái công ty lớn như vậy, mấy chục công ty chi nhánh toàn cầu, trên vai anh là biết bao người sinh kế (kiếm sống sinh nhai), công việc mỗi ngày đều là bay tới bay lui khắp nơi trên thế giới, thực sự rất vất vả.
Cô thương tiếc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia, tay vẫn không ngừng động tác.
Có lẽ, muốn một nữ nhân, thực sự không cần lý do, ở bên cô, anh cảm thấy thoãi mái, đôi tay kia thật ôn nhu, mà anh đang bị loại cảm giác ôn nhu này quyến rủ.
Kết quả, bọn họ vẫn là không thể xuống núi, nguyên nhân chính là, người nào đó không cẩn thận ngủ quên mất, thời gian ước chừng khoãng 4 tiếng.
“Em nên gọi anh dậy sớm 1 chút.” Nhìn cô đi dường có vẽ tập tễnh, anh thực không hiểu cô đang nghĩ cái gì, để anh ôm đi có phải tốt hơn không.
“Anh ngũ trông có vẽ rất say.” Làm cô không nỡ đánh thức anh dậy.
Bị bàn tay to của anh nắm lấy, đùi truyền đến từng trận đau nhức làm cho bước chân của cô có vẽ chậm hơn, mùa đông làm sắc trời nhanh tối, hơn nữa lại là ở trên núi, may mắn phía trước có một khách sạn suối nước nóng, nên bọn họ cũng không đi lâu lắm.
Vừa bước vào khách sạn một không gian ấm áp bao trùm lấy hai người, anh dùng tiếng Nhật lưu loát nói vài câu với bà chủ khách sạn, cô đứng 1 bên chờ đợi. Bách Lăng Phong nhìn thấy cô vẽ mặt có phần mệt mỏi, trong lòng nảy lên một cảm giác phức tạp, cô gái ngốc, vì không muốn đánh thức giấc ngũ của anh, mà ngồi yên ở ghế trên suốt bốn giờ.
May mắn là anh có mang theo áo khoác dày, bằng không cô nhất định sẽ bị đông lạnh thành người tuyết mất.
“Cô…… Có phải Hạ Di Hàng?” bà chủ đưa khuôn mặt tròn trỉnh nhìn chằm chặp vào Hạ Di Hàng, cô nhịn không không được liền hỏi.
Hạ Di Hàng giật mình nhìn người phụ nữ hơn 24 tuổi, có vẽ hơi mập, nhìn tướng mạo của cô ta, Hạ Di Hằng trông có vẽ khá quen mặt.
“A, thật là cô, Hạ Di Hàng.” Bà chủ nhìn thấy phản ứng này của cô, thì khẳng định bản thân đã đoán đúng, cô ta cười thật sáng lạn,“Tôi là Trần Tú Quyên,chúng ta từng học chung đại học. Cô không nhớ sao?”
“Trần Tú Quyên……” cô cố lục lọi lại trí nhớ, khuôn mặt rạng rỡ, nụ cười ngọt ngào, “Là cô.” Cô nhớ ra, lúc học đại học người duy nhất cô xem là bạn chính là Trần Tú Quyên.
Cô ấy siêu đáng yêu khuôn mặt luôn tươi cười, làm Hạ Di Hàng ấn tượng rất sâu. Nhận ra bạn cũ, Hạ Di Hàng vội vàng bỏ tay Bách Lăng Phong ra, tuy rằng có hơi chậm.
Bách Lăng Phong híp mắt, bất mãn nhìn cô đang muốn trốn tránh anh, nhưng anh không nói ra.
“A, tôi đã nói là cô, Hạ Di Hàng.” Bà chủ vốn không để ý đến hành động của Hạ Di Hàng, cô ta chạy ra khỏi quầy, nắm tay cô,“Vừa mới nhìn thấy cô tôi liền nhận ra ngay. Bảy năm không gặp, cô thật sự là một chút cũng không thay đổi.
“Ân, cô cũng……” Muốn nói không có điều gì khác lạ, nhưng là nhìn lại cô ta một thân núng nính, so với lúc học đại học thì béo lên rất nhiều.
“Hết cách con lớn của tôi cũng đã 6 tuổi.” cô ta vui vẽ vỗ vỗ cái bụng của mình,“Tôi hiện tại cũng đã là mẹ của 3 đứa nhỏ, làm sao có thể không mập.” Ngôn tình tiểu thuyết luôn nói nhân vật chính sau khi sinh thì thân hình liền như cũ đều là lừa gạt, sự thật là sinh con xong dáng người rất dễ biến dạng.
“Cô xem cô, vẫn là xinh đẹp như vậy. Bảo dưỡng như thế nào tốt vậy nga?” Hạ Di Hàng hiện tại cùng lúc học đại học cũng không có khác biệt là mấy, tóc dài đen bóng thẳng mượt, làn da mềm mại, ánh mắt ngập nước, nhìn thế nào cũng vẫn rất xinh đẹp, khí chất thanh thuần mười năm cũng không biến mất,“Khó trách năm đó cho dù cô không thích nói chuyện, trong lớp vẫn là có thật nhiều nam sinh thích cô.”
Cá tính hiền hoà của Trần Tú Quyên rất nhanh bắt đầu nói về năm đó, đối với Hạ Di Hàng ít nói, cô một chút cũng không để ý, dù sao cũng là bạn học suốt bốn năm, đối với tính tình của Hạ Di Hàng, cô cũng hiểu được chút ít, cô biết Hạ Di Hàng chính là không thích nói nhiều, cũng không phải thiên tính lãnh đạm.
“Cô xem xem tôi, sau khi tốt nghiệp, liền gặp được lão công, sau đó theo anh ấy đến Nhật Bản, kế thừa tổ nghiệp, mở khách sạn suối nước nóng, cùng mọi người mất liên lạc, còn cô thì sao……”
“Chìa khóa phòng.” Thanh âm lãnh đạm đột ngột vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của Trần Tú Quyên.
“Ân?” Cô lúc này mới chú ý tới cái siêu cấp vô địch đại soái ca (anchan: kiêm lun siêu cấp vô địch đại bá đạo) đứng ở bên quầy, thật sự là cực phẩm nhân gian a, nước miếng thiếu chút nữa chãy ra ngoài, Trần Tú Quyên nhìn chằm chằm vào Hạ Di Hàng, nghĩ: cô ấy thật sự là may mắn.
Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên cái quầy làm bằng gỗ cao cấp: “ Chìa khóa phòng.”
“A…… Nga.” Như mới tỉnh ngũ, “Ngượng ngùng.” Trần Tú Quyên chạy nhanh về quầy, lấy ra chìa khóa phòng “236.”
“Di Hàng, vị này là……”
Nam tuấn tú, nữ mĩ lệ, đứng chung một chỗ chính là một bức ảnh cực đẹp, có thể cùng nhau đến khách sạn qua đêm, có quan hệ gì, thực quá rõ ràng.
“Anh ta……” Cô nên giới thiệu anh như thế nào, nói là bạn, nhưng là bọn họ cùng đến khách sạn thuê phòng, lừa gạt người cũng không dùng lý do ngốc như vậy, nói là người yêu, cô sẽ phải giải thích ra sao?
“Tôi là bạn trai của cô ấy, Bách Lăng Phong.” Anh nói, rồi cầm lấy chìa khóa, định dẫn cô lên lầu.
“Ai, quả nhiên là bạn trai.” Trần Tú Quyên cười nói,“Chúng tôi vẫn nghĩ cô cùng Từ Miễn Hoa sẽ là 1 đôi, dù sao khi đó cô cũng rất thích anh ta, nghe nói cô và anh ta làm cùng 1 công ty……” Hạ Di Hàng thíchTừ Miễn Hoa là chuyện Trần Tú Quyên đã nài nĩ suốt 1 năm, Hạ Di Hàng mới miễn cưởng nói ra, không nghĩ tới, tiếp cận lâu nay lại không được, đến cuối cùng lại thành với người đàn ông kia.
Trần Tú Quyên tiếp tục nói,“Cũng đúng, anh ta so với Từ Miễn Hoa thoạt nhìn đẹp trai hơn rất nhiều, dáng người cũng chuẩn.” Tuy rằng có chút lãnh đạm, nhưng khắp người tỏa ra khí chất cao quý bất phàm, Trần Tú Quyên gắt gao nhìn anh, người kia ngũ quan tuấn tú, thật sự là tạo vật của trời ban.
Cô dùng sức đem nước miếng nuốt xuống, bồ của bạn,(anchan: câu này nguyên văn là ‘bạn trai của bằng hữu’, nhưng ta thích câu ‘bồ của bạn’ hơn, nó có vẽ thuần việt lại gần gũi hơn ^^!) vẫn là không được nghĩ tới, hơn nữa cô đã có chồng, còn có mấy đứa nhõ nữa.
“Từ Miễn Hoa?” Anh liếc nhìn cô 1 cái, không nói gì, tiếp tục kéo cô lên lầu, tiếng nói của Trần Tú Quyên ngày 1 nhỏ dần.
Tuy rằng anh không nói gì, nhưng ánh mắt kia làm cho Hạ Di Hàng tâm thoáng run sợ, phía sau lưng nổi lên 1 trận gió lạnh.
Anh hình như đang giận, nhưng là vì sao?
………
Quần áo bị quăng bừa bãi dưới đất, hồ tắm nước nóng được xây bằng đá thô, cùng với tiếng thở dốc nữ tính mãnh mai, làm cho nhiệt độ trong hồ tắm vốn đã nóng nay càng nóng hơn.
“Nhanh lên.” Ngữ khí như ra lệnh giữa không gian rộng lớn vang lên, Bách Lăng Phong thoải mái ngâm mình trong hồ tắm, con ngươi đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân xinh đẹp trước mắt.
“Ngô…… Không cần có được không?” Hạ Di Hàng cầu xin tha thứ, cả người cô trần trụi ngồi ở trên bàn đá, hai chân mở lớn, đem hoa huy*t non nớt xinh đẹp, phơi bày trước mắt anh.
Bàn tay nhỏ bé bị ép buộc phải tự làm cho hoa huy*t mở rộng, đi vào hoa huy*t ướŧ áŧ, cái loại cảm giác trắng mịn co rút này làm cho cô cảm thấy rất xấu hổ, quá mất mặt, chính là……
“Đương nhiên không được.” Anh giống như quân vương bá đạo, đang muốn nhìn xem nữ nô lấy lòng mình như thế nào,“Động tác nhanh một chút.” Ngữ khí hung ác vang lên.
Chuyện tình như vầy còn chưa đủ xấu hổ sao? Hạ Di Hàng trong lòng gầm nhẹ, nam nhân ác liệt này, thật sự là ác đến cực điểm mà, lại uy hϊếp cô, nếu cô không tự mình làm cho anh xem, anh sẽ đem cô đến hồ tắm công cộng, để cho mọi người đều nghe thấy.
Cô nếu để anh mang đến nơi đó thì thà chết còn hơn, tuy rằng biết anh bất quá chỉ là hù dọa, không có khả năng biểu diễn trước mặt mọi người, nhưng là cô vẫn thực sợ hãi, xấu hổ khuất phục trước cái ác, lâm vào tình thế bi thảm như thế này…
“Nơi này không được bỏ qua.” Tay kéo châu ngọc non mềm đang đứng thẳng.
“Nó thích nhất chính là được nắn thật mạnh, còn có nhẹ nhàng mà xoa.” Anh thì thầm bên tai cô, như ma quỷ đang dụ dỗ cô, hơi thở tràn ngập tìиɧ ɖu͙©.
“Ân……” Trong cơ thể có 1 cảm giác bất đồng, nơi bị xoa nắn kɧoáı ©ảʍ phi thường mãnh liệt, làm cô nhịn không được muốn kẹp chặt hai chân lại.
Bất quá, anh làm sao có thể để cho cô thu hồi cảnh đẹp, bả vai dày rộng chặn lại 2 đùi của cô, khiến cô chỉ có thể mở rộng hơn trước mặt anh.
“Cảm giác rất mãnh liệt có phải hay không?” Bàn tay to nắm lấy cặp đùi tuyết trắng ,“Em xem, đã chảy ra thật nhiều.”
Từng hơi thở, từng lời nói của anh, khiến cô động tình thêm sâu, từng đợt xuân dịch nhè nhẹ theo hoa khẩu mà chảy ra, rơi xuống cả trên bàn đá, tiếng nước rất nhỏ vang lên.
“Chân mở lớn thêm một chút, ngoan.” Bàn tay to dùng một chút lực, làm cho hai chân của cô mở càng lớn hơn, nơi u mật của cô từng chi tiết bị anh nhìn đến thật rõ ràng, bộ lông đen nhánh, đóa hoa đỏ bừng vì xấu hổ, vì động tình mà nở rộ ra, cánh hoa sưng đỏ khép mở, nhè nhẹ phun ra mật hoa, chãy dài theo cửa động hướng mông đi xuống, cảnh tượng da^ʍ mĩ xinh đẹp này, có thể mê hoặc tất cả đàn ông trên thế gian.
“Hiện tại, tự mình đi vào đi.” Hắn muốn nhìn rõ cái nơi thần bí yếu ớt kia.
Đế vương hạ lệnh, cô đành phải làm theo, ngón tay tinh tế theo xuân dịch trong suốt, thân nhập hoa huy*t của chính mình, lại bị bên trong nóng cháy cùng trơn ướt làm cho hoảng sợ.
“A……” Cô thế nhưng ở trước mặt anh ẩm ướt đến như vậy, cảm giác được ngón tay bị thứ dịch chất kia bao bọc lấy, khuôn mặt của cô đỏ ửng lên.
“Một ngón tay đủ sao?” Nhìn hoa huy*t mấp máy, anh thấp giọng cười yếu ớt,“Lại thêm một cái đi, động tác phải nhanh.”(anchan: ta thực hối hận khi nhận làm cái chap này TT^TT, nó BT cực độ mà. Lady: hô hô, còn chưa BT lắm đâu)
Cô nghe lời lại gia nhập thêm một ngón tay, hai ngón tay ở tại dũng đạo chặt chẽ co rúm, ma sát với cánh hoa mẫn cảm, mang đến kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, cô khắc chế không được yêu kiều rên lên, thân thể hoàn toàn bị du͙© vọиɠ khống chế, động tác trên tay nhanh hơn, lực đạo tăng mạnh.
Nhưng là, không đủ, cho dù đã 2 ngón tay, vẫn là không đủ, cô bị anh dùng du͙© vọиɠ nuôi đến biến thành dã thú, cảm giác chưa thỏa mãn khiến cô muốn phát điên, cô giãy dụa, du͙© vọиɠ mạnh liệt muốn phá nát thân thể.
“Lăng Phong, a…… Lăng Phong……” Cô nôn nóng đong đưa thắt lưng, động tác trong tay cũng càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, cánh hoa đỏ bừng bị cô mở ra, lộ ra thịt vách tường phấn hồng bên trong.
Thật sự là tuyệt diễm tư sắc, anh thở dài nhìn cô bởi vì du͙© vọиɠ mà dung mạo trở nên kiều mỵ, khuôn mặt đỏ bừng, mắt phủ mờ sương , đôi môi hé mở , cái lưỡi thơm tho nhẹ liếʍ, đôi gò bồng cao ngất đong đưa cao thấp theo từng nhịp thở.
“Muốn sao?” Anh cúi đầu cười, giống như thực vừa lòng với biểu hiện này của cô.
“Muốn…… Nhanh chút……” Cô mất đi vẽ rụt rè thanh nhã bình thường, biến hóa nhanh chóng trở thành kiều mỵ yêu nô, cầu tình nhân giúp cô thỏa mãn tìиɧ ɖu͙©.
“Thực không có biện pháp với em.”Ngữ khí sủng ái, anh từ trong hồ đứng dậy, du͙© vọиɠ nam tính tráng kiện tản mát ra hơi thở xâm chiếm mãnh liệt, anh đi tới gần hoa khẩu ướt sũng đang không ngừng trào ra hoạt dịch, ẩm ướt trơn bóng.
“A……” Ma sát cảm giác rất tốt, làm cho cô nhịn không được rêи ɾỉ ra tiếng, cô đong đưa vòng eo mãnh khảnh, chuẩn bị nghênh đón anh, làm cho du͙© vọиɠ mãnh liệt của bản thân được thỏa mãn.
*************
Nhưng là anh cũng chỉ dùng đầu của du͙© vọиɠ phái nam ma sát bên ngoài nguyệt khẩu chứ không có đi vào đóa hoa ẩm ướt, làm cô vội vàng động thân, muốn để anh đi vào, ai ngờ anh nhanh chóng tránh đi.
“Lăng Phong, em muốn.” Anh nếu không tiến vào, cô sẽ chết, chết vì thứ ham muốn kịch liệt không thể thỏa mãn du͙© vọиɠ bên trong. Ở trên giường anh đều làm chủ, nhưng lần này cô bị khıêυ khí©h lâu như vậy, du͙© vọиɠ đã phá tan hàng rào lý trí, làm cho cô khó nhịn.
“Muốn, phải không?” Du͙© vọиɠ thô to bất chợt đi vào hoa khẩu, nhẹ nhàng ma sát nó, chầm chậm sát nhập.
“Ân……” Cảm giác khi anh tiến vào thật quá mức tốt đẹp, làm cho cô yêu kiều rêи ɾỉ ra tiếng.
Nhưng là nam nhân đáng giận, thế nhưng chỉ có đi vào rồi lại bất động, còn ác liệt gắt gao nắm lấy thất lưng của cô, làm cho cô không thể cử động.
“Làm ơn…… Không cần như vậy……” Cô mắt đẹp ngập nước, đáng thương bất lực nhìn anh.
“Nói cho anh biết, những lời nữ nhân kia nói có phải thật không?” Anh chậm rãi cử động, nhưng không thỏa mãn cô, lại không bỏ cô ra, gãi không đúng chổ ngứa (anchan: chổ này là nguyên văn nha pà kon.Lady: câu này không “chong xán” cho lắm), làm cho khát cầu tăng thêm gấp bội, du͙© vọиɠ hoàn toàn thao túng cô, không còn một chút e dè nghĩ ta cần ta cứ lấy.
“A…… Ai……” Anh đang nói cái gì, nhận thức trong đầu của cô sớm đã hóa bùn, phản ứng chậm chạp hỏi.
“Trần Tú Quyên, về chuyện tình Từ Miễn Hoa, em thật là bởi vì yêu hắn mới đến Khai Dương sao?” Anh ngữ khí bình tĩnh, không để ý đến cô đang bị du͙© vọиɠ tra tấn.
“A……” Tuy là anh di chuyển chậm rãi nhưng cũng làm cho cơ thể cô dâng lên kɧoáı ©ảʍ, con ngươi ngập nước trở nên mông lung, hai tay cô nắm lấy cánh tay cường tráng của anh.
Nữ nhân này!
“Xem ra em cần phải thanh tỉnh một chút, mới có thể trả lời vấn đề.” Bách Lăng Phong trực tiếp rời khỏi người cô.
“Không cần!” Đột nhiên ập tới cảm giác trống rỗng làm cho cô kinh hô, muốn giữ chặt thân mình của anh, lại phát hiện toàn thân bủn rủn vô lực, có phải do nơi này quá nóng?
“Lăng Phong. Cầu anh.”Cô thật không muốn vô dụng cầu xin, nhưng là trong cơ thể nổi lên hư không, làm cho cô không ngăn được, muốn anh mãnh liệt, thì ra du͙© vọиɠ thực sự cũng sẽ bị nuôi lớn.
“Vậy nói đi.”
“Nói cái gì?” Cô căn bản không muốn làm rõ ràng.
“Từ Miễn Hoa!”.
“Anh ta làm sao?” Vì sao vào thời điểm hai người thân thiết lại nhắc tới anh ta.
“Em là vì hắn mới đến Khai Dương, có phải hay không?” Nghĩ đến lời nói của Trần Tú Quyên, trong lòng anh nổi lên một trận lửa vô danh, chính là phi thường khó chịu khi biết cô từng yêu thích qua nam nhân khác, còn thích đến nổi vì hắn vào làm tại công ty của anh.
“Đó là……” Cô lúc trước chỉ là tự mình đơn phương mà thôi, hiện tại đối với anh ta đã không còn 1 chút tình cảm, cô bây giờ tâm đối với anh ta đã hoàn toàn bình lặng, tất cả cũng chỉ vì người đàn ông trước mắt này thôi.
“Có phải hay không?” Anh rất để ý đáp án.
“…… Đúng.” Nói dối không tốt, cô cảm thấy không nên lừa gạt anh, vật đổi sao dời, hiện tại cô đối Từ Miễn Hoa đã không còn cảm giác.
Bất quá Bách Lăng Phong không nghĩ như vậy, cô nói đúng, cô lại nói đúng, ánh mắt anh như phát hỏa, liền nắm lấy thân thể của cô , thẳng lưng nặng nề mà cuồng dã đi vào chỗ sâu nhất.
“A!” Cô giật bắn cả người, du͙© vọиɠ từ sớm đã muốn đến cực hạn, lại bị anh làm như vậy, cô thét chói tai nhanh chóng đạt tới cao trào.
Cô run lên từng đợt, kɧoáı ©ảʍ tại nơi hai người kết hợp ập đến, thẳng đến ót, xuân thủy theo cơ thể chảy ra bên ngoài.
Anh không để ý đến cô đang đến cao trào, chỉ muốn phát tiết trên người cô, muốn quên đi cảm giác buồn bực khó chịu, anh mở lớn hai chân cô, tốc độ nhanh mạnh, như muốn đem cô phá nát, tại hoa huy*t của cô điên cuồng càn quét.
Đóa hoa sưng đỏ bị anh dùng du͙© vọиɠ to lớn hung hăng mở ra, cùng với động tác của anh, thanh âm tục tĩu vang lên khắp nơi, trên đất vương vãi đầy dịch chất.
Âm thanh phát ra theo từng động tác va chạm kịch liệt của 2 thân thể, bàn tay to lớn nắm chặt lấy 1 bên gò bồng, cao thấp chà đạp không thương tiếc để lại trên đấy những dấu tay ửng hồng.
“A…… Không cần…… Van cầu anh……” Động tác của anh quá mức mãnh liệt, loại này kích cuồng tình ái này làm cô không chịu nổi, kɧoáı ©ảʍ ngập đầu khiến cô sợ hãi, cô khóc cầu xin tha thứ, không ngừng đạt tới cao trào làm cho đầu cô choáng váng, trước mắt nổi lên một mảnh sương mù màu hồng.
Nam nhân kia quyết tâm muốn tra tấn cô, không để ý tới cô cầu xin, gắt gao đem cô ngăn chận, tại hoa huy*t tàn phá bừa bãi, cô bị kɧoáı ©ảʍ gắt gao bao vây, nước nóng bên trong hồ theo động tác của anh bắn tung tóe ra ngoài, có một ít nước còn tiến vào thân thể của cô, cái loại kí©ɧ ŧìиɧ này làm cô muốn ngất đi.
“Ô……” Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt vượt qua thừa nhận của cô, cô nặng nề thở hào hển, hô hấp dần trở nên khó khăn, ngón tay gắt gao bấu vào bàn đá.
Kích cuồng quá mức cô rốt cục không chịu nổi loại kɧoáı ©ảʍ cường đại đánh sâu vào thân thể như thế, trước mắt tối đen, sau đó liền ngất đi.
Mà anh gắt gao nắm lấy eo nhỏ của cô không buông, ở tại thân thể mềm mại mất đi ý thức kia điên cuồng tiến lên, trong lòng hừng hực lửa cháy, anh cần loại vận động kịch liệt này, nó giúp anh giải tỏa được tức giận trong lòng.
Cơ đột nhiên buộc chặt, mồ hôi đầm đìa, anh ở trong cơ thể cô cuồng dã bắn ra mầm mống du͙© vọиɠ, anh thở phì phò nằm trên thân cô, anh kích động như thế là vì cái gì?
Anh đến tột cùng là làm sao vậy?