Chương 5

Áo đen mềm mại bị mở ra, làm bộ ngực đầy đặn như thoắt ẩn thoắt hiện, mái tóc đen mượt như nhung lõa xõa lên vai anh, chậm rãi cùng ma sát cùng da thịt anh, mang đến một cảm giác thoải mái tột cùng.

Dây lưng bên hông trở nên lỏng lẻo, người đàn ông nằm xuống mở rộng đôi chân mềm mại. Chiếc lưỡi non mềm thơm tho đảo một vòng qua vật nam tính, liếʍ láp nương theo từng đường gân xanh, đôi môi mυ"ŧ lấy cái đầu tròn thật to, nếm những hương vị đặc trưng bên trên của anh.

“Ừm … Ngoan, sâu một chút.” Tiếng rêи ɾỉ trầm thấp truyền ra từ cổ họng anh, bàn tay to phủ lên ót của cô, giúp cô có thể ngậm sâu hơn

“A…” Cái đầu tròn đi đến chỗ sâu nhất nơi cổ họng cô, quá sâu, cảm giác muốn ói làm cô đưa tay đặt lên anh, vật nam tính bị nước bọt của cô bao phủ, bộ lông đen nhánh cường ngạo đứng thẳng lên, dần trở thành màu tím, cảm giác vừa mạnh mẽ lại vừa cuồng dã.

Khi cô nhả ra, vật nam tính khẽ đong đưa, bắn lên gò má non mịn của cô, hai tay cô cầm chặt của anh, cô vụng về trượt nó lên xuống, không còn cách nào, người mới như cô chỉ biết làm như thế.

“Tốt lắm, nhẹ một chút.” Anh vỗ về mái tóc như tơ của cô. Thở gấp nói, tuy động tác của cô không được thuận lợi lắm, nhưng không hiểu vì sao, anh lại cảm thấy hưng phấn vỗ cùng, cảm giác được vỗ về chơi đùa thật là tốt, làm anh không nỡ buông cô ra, “Dùng miệng của em.”

Chỉ cần ăn rau chân vịt là có thể làm được mọi thứ, điều kiện này anh dĩ nhiên đồng ý. Nhìn đi, bây giờ được hưởng thụ như vậy cũng rất đáng giá, tuy cô khá là trúc trắc nhưng cũng làm cho anh cảm thấy vui sướиɠ được.

Gò má ửng hồng, mặc dù thẹn thùng vô cùng nhưng cô vẫn biết điều, mở cái miệng nhỏ nhắn ra, dưới sự “chỉ đạo” của anh, cô lại mυ"ŧ nó vào sâu bên trong.

Nghe thấy tiếng thở gấp của anh, hơi thở trong miệng đều là mùi vị quen thuộc, thân thể của cô dĩ nhiên cũng sẽ có phản ứng, rõ ràng người bị trêu chọc là anh, nhưng sao cô lại cảm thấy cả người nóng lên thế này, lòng ngực rướng cao lên làm cô cảm thấy khó chịu, chất lỏng trơn ướt chậm rãi chảy ra từ chỗ kín, thì ra cô cũng đang động tình …

Động tác bú trong miệng lại càng tăng nhanh hơn, càng ngậm vào chặt, vào sâu hơn, cử động lên xuống cũng nhanh hơn nhiều.

Ngón tay trắng mịn vô ý thức chạm vào cái túi mềm của anh, cảm xúc vừa lạnh như băng, vừa mềm mại này làm cho cô tò mò, nhẹ nhàng vuốt xuống, cô cảm giác được vật nhỏ này như trợt ra khỏi tay mình.

“Tiểu yêu tinh này!” Anh nặng nề thở gấp một tiếng, kéo đôi tay đang nghịch ngợm của cô ra, thân dưới khỏe mạnh trở nên phấn khởi, anh dùng một lực lớn đẩy vào miệng cô.

“A…” Anh đột nhiên nổi điên làm cô không chuẩn bị kịp, cái ót lại bị anh đỡ lấy, không cho cô dời miệng đi, đành ngậm lại, mặc anh muốn làm gì thì làm trong miệng mình.

Thật khó chịu, chỉ chốc lát sau, cô đã cảm thấy miệng mình trở nên đau đớn, du͙© vọиɠ của anh thật mạnh mẽ, tay cô phủ lên bụng anh, muốn anh thả chậm tốc độ lại, nhưng người đàn ông bị dục hỏa đốt người này lại nhịn không được.

“Nhanh một chút, giúp anh ra.” Cái miệng nhỏ của cô vừa ấm lại vừa nóng, vừa chặc lại vừa thoải mái, cũng tựa như mỹ huyệt phía dưới vậy, tư vị thật tốt đẹp. Trước kia do cô quá ngượng ngùng, cho nên anh không hề bắt buộc cô làm những chuyện này, nếu hôm nay cô nói sẽ nghe theo mọi việc anh muốn, dĩ nhiên anh sẽ không bỏ qua cơ hội tốt.

Tốc độ của anh quá nhanh, làm cho cô không thích ứng được, chiếc lưỡi mềm non trong miệng tựa như khước từ, muốn đẩy nó ra ngoài. Kết quả lại càng làm đầu bóng nhạy cảm hơn. Kí©h thí©ɧ này quá mãnh liệt, làm cho sống lưng anh như tê dại, một chất lỏng tràn ra …

Chất lỏng đậm đặc trực tiếp bắn vào nơi sâu nhất trong cổ họng cô, cô phản ứng không kịp, nuốt xuống phần lớn, anh rút ra, trên lông mi, gò má ửng hồng, ngay cả đôi môi cũng dính đầy chất lỏng màu trắng, gương mặt khó khăn không biết làm sao.

Cô ngu ngốc.

Đây là mùi vị của anh sao? Hơi tang một chút, chát một chút, nhưng hơn đó là hơi thở mãnh liệt nam tính, dường như cô cũng không ghét nó lắm.

Vẻ mặt của cô thật đáng yêu, giống như đang đắm chìm trong cảm giác kɧoáı ©ảʍ vậy, nhìn gương mặt hồng hào của cô, cộng thêm dáng vẻ khó khăn do anh tạo nên, trong lòng anh đột nhiên truyền đến một rung động xa lạ, anh lấy khăn tay ra, lau mặt giúp cô.

Sao cô lại có thể đáng yêu như thế? Kéo cô vào lòng, dịu dàng hôn cô, đầu lưỡi thăm dò vào bên trong, quấn vào lưỡi cô, nếm được tư vị của mình trong miệng cô, hơi thở du͙© vọиɠ lại trở nên đậm đặc.

Bàn tay lẻn vào vạt áo, phủ lên cặp lê tuyết trắng của cô, đầu v* cô đã sớm đúng thẳng lên, thô sáp đặt trong lòng bàn tay của anh, anh dùng sức nắm mấy cái, lắc lư lên xuống –

“A…” Kí©h thí©ɧ mãnh liệt rốt cuộc cũng làm cô tỉnh lại, thở nhẹ: “Đau …” Âm thanh mềm mại, rõ ràng đang kháng nghị nhưng lại làm cho người ta càng muốn vật lộn với cô hơn.

Cô muốn đẩy bàn tay đang càn rỡ trước ngực ra, ai ngờ lại bị anh nắm lấy, cùng nhau xoa đầu v* của cô, làm cô sợ đến mức vội vã hất tay đi.

Khẽ cười, tách đôi chân màu trắng của cô ra, anh đặt cô lên đùi anh, quần ngủ và qυầи ɭóŧ đều bị anh gạt ra, hoa huy*t ướt nhẹp mang đến ma sát toàn thân, làm cho anh cảm giác được kɧoáı ©ảʍ đến tê dại này.

“Em ướt cả rồi.” Cảm giác từ du͙© vọиɠ truyền đến làm anh thấy hài lòng vô cùng, đôi tay phủ lên du͙© vọиɠ của cô, bắt đầu hoạt động trong hoa huy*t của cô, tìm lối vào.

Cảm giác được ma sát khêu gợi nhưng kí©h thí©ɧ này, làm cho cô không chịu nổi, quỳ xuống người anh, tay vịn lên bả vai sau của anh, vòng eo khẽ động đậy.

Động tác của cô, lại thêm hoa huy*t quá trơn ướt, giúp anh dễ dàng qua cửa hoa huy*t, du͙© vọиɠ làm cho anh nôn nóng, “Mau cho anh vào đi.” Anh muốn để cô chủ động trận kí©ɧ ŧìиɧ hôm nay, đưa tay ra phía sau, anh dời tay đến mông thịt mượt mà của cô, nặng nề vuốt ve, giục cô mau hành động.

Cắn môi, gương mặt trong suốt ửng hồng, hai tay dò xuống dưới hông, một tay cô chọc vào hoa huy*t trơn ướt, một tay cô nắm lấy du͙© vọиɠ của anh, giơ mông lên, từ từ cắm nó vào sâu trong cơ thể.

To quá! Khe huyệt của cô khá nhỏ hẹp, mà còn chịu kí©h thí©ɧ lớn bởi anh, làm cho cô cảm nhận sâu sắc được nó mạnh mẽ như thế nào, mà hắn bây giờ trạng huống vừa quá mức kích động, của hắn tiến vào làm cho nàng cảm giác được tương đối mạnh liệt xé cảm nhận sâu sắc.

Không được, của anh quá to, cứ như vậy nhất định sẽ xé rách cô mất, cô nhát gan hoảng hốt muốn rút ra, nhưng người đàn ông đã nhẫn nại đến cực hạn nào dễ dàng như vậy, căn bản không cho phép cô vừa lâm trận đã bỏ chạy, cầm hông của cô, dùng sức đè xuống, thuận thế tiến vào càng sâu hơn.

Đúng vừa sâu vừa to!

“A!” Cảm giác bị xâm lấn làm cho mắt cô rơm rớm nước mắt, ngón tay cô cắm vào lưng anh, muốn trốn cũng không thoát, đành cắn răng thừa nhận xâm chiếm cuồng dã của anh.

Cảm giác được ở trong cơ thể của cô quả là tốt nhất, đâm vào chỗ sâu nhất rồi, anh bắt đầu hoạt động, tay anh cầm giữ hông cô, giúp cô phối hợp với từng động tác của anh.

“A… Chậm… Chậm lại …” Tốc độ của anh quá nhanh, vật nam tính trong cơ thể lại quá khổng lồ, vừa mang đến kɧoáı ©ảʍ, vừa mang đến kinh hoàng cho cô, làm cô chịu không được.

Nhìn thân thể cô phập phồng lên xuống cùng bộ ngực đầy đặn, ánh mắt anh bất tri bất giác bị hấp dẫn vào.

Hai tiếng vang dội, anh dùng lực phát vào mông cô, “Động.” Bàn tay anh lập tức chuyển sang vυ" cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Anh thật hung dữ! Miệng cô cong lên nhưng không dám phản kháng, đành giãy dụa cái mông tròn của mình, giúp anh khuấy động du͙© vọиɠ to dài.

“A…” Dần dần, cô cũng tìm được bí quyết, cuối cùng cô cũng tìm được nôi mẫn cảm của mình, giúp anh chuẩn bị, thật thoải mái, cảm giác thoải mái do giao hợp xông đến, đôi mắt cô trở nên trong trẻo, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, ngân lên những âm thanh mềm mại.

Thân thể không ngừng tiết ra chất lỏng ngọt mật, nơi giao hợp của bọn họ phát ra những tiếng ái muội, làm cho người ta cảm thấy mặt đỏ tai hồng, xuân dịch không ngừng chảy ra, nương theo vật nam tính của anh mà chảy vào bộ lông đen nhánh.

Phía dưới truyền tới kɧoáı ©ảʍ kịch liệt, anh ôm mông cô, vừa phối hợp với luật động của cô, vừa vùi mặt vào bộ ngực tuyết trắng, cắn vào hai đầu v* như anh đào, đầu lưỡi khẽ quét qua, răng cửa lại rỉa rói hai viên ngọc quý, cảm giác này không hề làm cho anh chán ngán tí nào.

“A!” Anh gặm cắn, càn rỡ làm cô co rúm người lại, cánh hoa phía dưới cũng co rút theo, xuân dịch càng lúc càng chảy ra nhiều.

“Thoải mái vậy sao ?” Anh cười nhẹ, khẽ chạm vào hoa huy*t của cô.

“Đừng …” Kí©h thí©ɧ phía dưới làm cho cả người cô bủn rủn, kɧoáı ©ảʍ lập tức che hết lý trí của cô, cô bất lực ngã vào ngực anh, thở gấp, bất lực ngăn cản được xuân dịch chảy khắp nơi.

“Thật là nhạy cảm.” Anh cảm thán, xoay người đè cô lên giường, đặt hai chân của cô lên vai, bắt đầu tìm kiếm cao trào của mình.

Anh không ngừng đong đưa trên người cô, vật nam tính to lớn rút ra, rồi lại đâm vào người cô, làm cho xuân dịch đã nhiều, nay lại càng nhiều thêm, thậm chí còn nhỏ giọt xuống chiếc giường êm ái.

“A… Không, em, em … muốn chết …” Vẫn chưa định thần lại từ trong cao trào, lại phải nhận theo ham muốn kịch liệt của anh làm cho cô không thở được, chỉ đành cầu xin tha thứ.

“Không sao?” Động tác dưới người vừa nhanh lại vừa cuồng dã, mỗi một lần lại cắm vào chỗ sâu nhất trong người cô, “Vậy sao em vẫn chặt vậy?”

hoa huy*t của cô nương theo từng động tác của anh, xoắn chặt lấy, mang đến kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt cho anh. Anh cúi đầu nhìn nơi hai người đang giao hợp, cánh hoa sưng lên, bị du͙© vọиɠ của anh thúc ra rồi đẩy vào, không ngừng lật tới lật lui. Chất lỏng màu trắng cũng không ngừng chảy ra, “Chảy nhiều vậy sao? Đúng là đứa bé nhiều nước.”

Thị giác bị những lời da^ʍ mỹ kí©h thí©ɧ làm anh càng cuồng dã hơn, thân thể hai người truyền ra những tiếng “bành, bạch”.

“A… Tha cho em đi …” Tốc độ của anh quá nhanh, du͙© vọиɠ ngày càng mãnh liệt, cao trào này lan tràn vào đầu óc cô, làm cô thấy choáng váng, cả người cô run rẩy, khóc ồ lên, cảm giác kí©ɧ ŧìиɧ đến mức mất cả khống chế thế này thật đáng sợ …

“Thật là đáng thương.” Thấy nước mắt cô chảy đầm đìa, gương mặt yếu đuối vô cùng, nɧu͙© ɖu͙© chinh phục trời sinh của đàn ông càng dâng lên trong anh, anh không muốn bỏ qua cho cô, lại càng lúc càng nhanh hơn.

Rốt cục, cô không ngăn cản nổi kí©h thí©ɧ mãnh liệt như thế, ngất liệm đi, những cuộc kí©ɧ ŧìиɧ kiểu này, cô căn bản không phải đối thủ, không muốn nhân thua cũng khó.

Sáng thứ bảy, do trận mưa hôm qua mà vừa sáng sớm, hơi lạnh đã tràn vào, hợp với ánh mặt trời chan hòa, làm cho căn phòng trở nên ấm áp vô cùng.

Treo chăn, quần áo lên phơi nắng, Hạ Di Hàng vỗ về cái eo đau nhức, nhìn quần áo được giặt giũa sạch sẽ treo dưới ánh mặt trời, cô bỗng có một cảm giác thỏa mãn.

Tuy Bách Lăng Phong thường nhờ người ta đến đây dọn dẹp theo định kỳ, nhưng từ nhỏ cô đã thích làm việc nhà, mỗi lần thấy căn phòng bừa bộn được dọn dẹp sạch sẽ, cô lại cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Có lẽ nên gọi là tự ngược, cô thầm nghĩ. Rõ ràng không cần cô động tay động chân, lại cố tình làm mình mệt mỏi gần chết, không phải tự ngược thì là gì ?

Cầm điện thoại di động lên, gần mười giờ, cũng vừa lúc, cô quay người đi vào trong thang máy, đi qua phòng khách được cô quét dọn sạch sẽ, không còn một hạt bụi, cô đi vào phòng sách.

Nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa bằng gỗ dày, được chấp nhận rồi, cô mới đẩy cửa vào.

Bách Lăng Phong đang xem một đống văn kiện dày, đó là những tài liệu mà sáng nay Hứa Mạn Tuyết vừa mang đến, lúc ấy, cô còn đang mơ mơ màng màng ngỷ, ngay cả tiếng chuông cửa cũng không đánh thức cô được.

Thấy thân thể mảnh khảnh của cô, anh đặt văn kiện xuống, dựa vào ghế nhướng mày nhìn cô.

Cô gái này, luôn hiểu rõ phận sự của mình, chỉ cần hai người tách ra, cô sẽ không quấy rầy đến công việc của anh. Hai năm qua, hôm nay là lần đầu tiên.

Ánh mắt đánh giá dán chặt vào áo lông của cô, một chiếc áo màu đen dài, bị chiếc áo lông kia bao trọn ngực, anh nhìn hồi lâu rồi chuyển sang môi cô.

Cô có đôi môi rất đẹp, rất hoàn mỹ, độ dày vừa phải, độ cung ưu mỹ, là hình thôi tiêu chuẩn, cho người ta vừa nhìn thấy đã muốn hơn, mà đôi môi này tối hôm qua ….

Tròng mắt đen bóng nhớ đến kí©ɧ ŧìиɧ tối qua, trở nên càng thâm thúy hơn, đúng là rất đáng để hưởng thụ. Môi của cô, có tư vị rất tuyệt đẹp.

Anh ta đang nhìn cái gì ? Hạ Di Hàng vừa đi đến, đã bị ánh mắt nóng bỏng của anh khóa chặt, chỉ biết đỏ mặt, nói không nên lời.

Đúng là! Ở cùng hai năm, mặc dù thời gian ở cùng nhau không nhiều lắm, chỉ là những ngày cuối tuần, nhưng cô có cần đỏ mặt dưới ánh mắt chăm chú này của anh không?

Mãi cho đến khi phát hiện, ánh mắt của anh vẫn lưu luyến tại bờ môi của cô, khuôn mặt cô càng ửng hồng, tựa như trái cà chua vậy, tên đàn ông này, nhất định đang nghĩ đến chuyện hôm qua!

Cô vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng anh. Nhớ lại sự phóng đãng tối qua, làn da non mịn của cô nóng bừng như thể bị thiêu cháy vậy.

Cho dù … cho dù tối qua là đêm đầu tiên anh trở về từ Mĩ, hai người đã không gặp nhau gần nửa tháng, nhưng cô có cần bạo gan đến vậy không ? Chỉ vì muốn anh ăn rau chân vị thôi, thậm chí … thậm chí còn làm chuyện đó với anh.

Trời ạ! Trong lòng thầm rêи ɾỉ, thật là, bảo cô làm sao mà nhìn anh đây ?

Hơn nữa, sau đó anh ta như nổi điên, đè cô lên giường, giằng co cả buổi tối, hại cô đau nhứt cả người, đứng lên cũng không thẳng người được.

“Em đang suy nghĩ điều gì vậy?” Nhìn thấy gương mặt cô chuyển từ hồng sang đỏ, đỏ sang trắng, anh hứng thú hỏi.

Tên khôn khéo này chẳng lẽ không biết cô đang suy nghĩ cái gì sao? Nhất định là anh ta cố ý hỏi như vậy, làm cho cô thấy thất thố.

Hạ Di Hàng cố gắng khắc chế mình, khống chế gương mặt mình không hồng hơn nữa, nhưng đúng là rất khó. Cuối cùng, mặc dù gương mặt vẫn ửng hồng, nhưng giọng nói của cô lại không hề run rẩy, bình tĩnh như thường nói: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

“Nói đi, anh nghe.” Cô gái này đúng là có bản lĩnh, anh khẽ cong môi lên, đóng laptop lại, thứ bảy là ngày nghỉ ngơi cho chứng khoán toàn cầu, nhưng anh không ở không như vậy.

“Em muốn ra ngoài đi dạo với anh.” Khó khi thời tiết tốt như thế này, cô muốn đi dạo một chút, ngắm cây, ngắm hoa, thả lỏng mình sau những giờ làm việc căng thẳng.

“Vậy thì đi đi.”

“…Ừ.” Anh dễ dàng chấp nhận như vậy làm cô cảm thấy không quen.

Nhưng người đàn ông này hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt cô, lấy điện thoại ra, nhấn từng phím..

Hạ Di Hàng ấm ức nhìn chiếc điện thoại kia, lúc này anh cũng có nó, để ra lệnh cho người khác.

Nhiều chức năng thì sao, đẹp thì sao, cũng đâu thể làm cơm ăn được.

“Cơm trưa em không làm đâu, anh tự mình lo đi.” Tức giận nói, cô chuẩn bị xoay người bỏ đi, hừ, tốt nhất là để cái điện thoại nấu cơm cho anh, ne6i1 như nó có thể nghe được lời nói của anh.

“Hứa Mạn Tuyết, bữa tiệc tối nay hủy bỏ giùm tôi.” Âm thanh của người nào đó làm cô ngừng bước lại.

“Còn nữa, lịch trình ngày mai cũng hủy bỏ.”

Anh ta có ý gì ….

“Đó là chuyện của cô, không liên quan đến tôi, hai ngày này, không được làm phiền tôi.” Trực tiếp nhấn phím kết thúc, anh tuyên bố, cuộc gọi này đã thực hiện xong.

“À, cái đó …” Nhìn anh đứng dậy, cô bỗng trở nên hồ đồ. Hàng lông mi tiêu chuẩn của anh xuất hiện trước mắt cô, “Anh nói, đi một chút cũng không sao.” Ý của anh cô rất rõ ràng, hủy bữa tiệc rồi hủy lịch trình, tất cả đều liên quan đến cô, nhưng cô không gánh nổi trách nhiệm này.

“Nếu trong mười phút mà em không chuẩn bị xong thì chuẩn bị nằm trên giường cả ngày với anh đi.”

“Hả?”

“Em còn 9 phút 50 giây!”

Cho dù trong lòng cảm thấy rất bất mãn, rất ấm ức, nhưng Hạ Di Hàng vẫn ngoan ngoãn đi thay quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài. Bởi vì cô biết, người đàn ông này nói gì là làm nấy, không hề để ý đến ý kiến của người khác.

Hơn nữa cô rất nghi ngờ, thay vì đi ra ngoài cùng cô, có phải anh lại càng muốn hưởng thụ một ngày trên giường cùng cô không ?

Kết quả, cái anh gọi là đi một chút, thậm chí còn mang cô đến Nhật Bản, lần này đi, khoảng cách quả nhiên không gần.

Cô vốn chỉ định tản bộ dưới công viên, căn bản không hề nghĩ người đàn ông này sẽ đưa cô lên phi cơ, đi sang Nhật Bản, chẳng lẽ quan niệm về “đi dạo” của người có tiền khác với người bình thường đến thế sao?

Trong tiếng kháng nghị của cô, anh chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn cô , “Anh không có hứng thú với việc phải chen tới chen lui với người ta.”

Được rồi, ở Đài Loan, hơn nữa lại là cuối tuần, muốn tìm nơi có ít người cũng hơi khó một chút, nhưng cô đâu có cầu xin anh đi dạo với cô đâu ? Hình như là không có.

Dĩ nhiên, cô sẽ không ngu ngốc đến mức nói với anh. Nhưng nói thật, sống gần ba mươi năm, đây là lần đầu tiên cô ra khỏi biên giới, nhìn thế giới bên ngoài, cô thấy rất hưng phấn, khi cô nhìn thấy những cảnh sắc xinh đẹp, sự hưng phấn này lại càng tăng thêm gấp bội.

Tháng mười hai ở Hakone (1), có thể thưởng thức được những cánh rừng cao lớn, cùng những ngọn đồi được bao phủ bởi màu đỏ của lá phong, lá vàng và lá xanh uể oải khoác lên cây. Nhưng những con đường sạch sẽ lại làm người qua đường cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng. Từ cửa sổ lại càng cảm nhận được tốt hơn.

Không biết có phải do ảo giác hay không, đến quê hương của suối nước nóng, cô cảm giác, trong không khí mơ hồ có một mùi hương của mùa xuân ấm áp.

Vòng qua con đường khúc khuỷu, một biệt thự được thiết kế theo kiểu Châu Âu thời cổ đập vào mắt cô, nó nằm bên cạnh hồ Ashi , nằm giữa sườn núi, cộng thêm non sông tươi đep, khiến nó trở thành một bức tranh sống động, làm rung động lòng người.

Có thể ở trong căn nhà này đúng là hạnh phúc biết bao nhiêu, mỗi ngày đều có thể ngồi giữa bức họa, cô thầm nghĩ.

Khi chiếc xe dừng lại trước biệt thư, đôi mắt cô không tự chủ được mở to.

Khi đi có máy bay chuyên dụng đến đón cô không kinh ngạc, nhưng biệt thự khổng lồ này, cô không muốn kinh hãi cũng khó, tốt nhất đừng nói cho cô rằng, tòa biệt thự này cũng là sản nghiệp của anh.

Cánh cửa từ từ mở ra đã cho cô biết rõ đáp án, đúng là, người đàn ông này quả là thừa tiền.

“Mệt không?” Hỏi cô.

Lắc đầu, thời gian đến đây không mất nhiều, nghỉ ngơi nữa cũng mệt thôi.

“Cũng tốt.” Anh trực tiếp bảo tài xế đậu xe, “Xách hàng lý vào phòng, anh có thể đi được rồi.” Tài xế cung kính mang hành lý vào trong biệt thự.

Kết quả, cô còn chưa kịp cẩn thận đánh giá căn biệt thự này, anh đã lôi cô đi ra ngoài.

Lợi dụng thời gian rảnh rỗi, anh quay sang hỏi cô, “Em muốn đi đâu?”

Ồ, anh ta đang trưng cầu ý kiến của cô sao? Từ khi nào mà anh ta trở nên dân chủ vậy? Cô nhìn anh.

Sao vẻ mặt cô gái này lại đầy vẻ nghi ngờ như vậy? Khó chịu trực tiếp đánh tay lái, anh không thèm để ý đến ý kiến của cô.

“Cây, em muốn ngắm cây.” Thấy vẻ mặt anh không tốt, cô vội vàng nói ra suy nghĩ của mình, tránh cho anh lại mang cô đến những nơi kỳ quái

Hừ hừ, xe đi lên núi.

Mercedes-Benz đen bóng, dưới kỹ thuật lái siêu đẳng của anh, leo núi như đi đường bình thường vậy, thỉnh thoảng, cô lại nhìn thấy một đám lau sậy hiện lên, có khi lại thấy vài con sóc đang lủi lủi trong bụi cỏ, tất cả đều hấp dẫn lấy ánh mắt của cô.

Chừng qua 20 phút sau, bọn họ dừng lại ở một vùng đất bằng phẳng. Mở cửa, không khí miền núi làm cho cô bỗng bình tĩnh lại.

Nhật Bản là một quốc gia rất chú trọng đến việc bảo vệ môi trường, tỉ lệ rừng đứng đầu thế giới, cứ nhìn từng mảng rừng lớn xanh biếc này là biết.

“Chúng ta đi lên.” Anh chỉ vào đường núi phía trước. Những lời này, rõ ràng là câu khẳng định, không phải câu nghi vấn. Vừa nói xong. anh lập tức cất bước đi lên.

Núi này không thể gọi là bằng phẳng, phải nói là cao chót vót mới đúng, thế nên lên núi sẽ tương đối khó khă, cho nên dù là cuối tuần cũng không có ai đến.

Cô chỉ mới thất thần thôi, người đàn ông kia sao lại đi nhanh đến vậy, đã sắp cách cô khoảng năm mươi thước rồi, thật là, có cần phải đi gấp vậy không ?

Cắn môi, cô đành cố gắng bò lên trên, nhưng có lẽ do đã lâu không vận động nên mặc dù chỉ mới bò một đoạn ngắn, cô đã bắt đầu thở hồng hộc, ngẩng đầu nhìn người phía trước, tốc độ của anh vẫn không thay đổi, không hề có cái gì gọi là quần áo xốc xếch … Không ngờ thể lực của anh lại tốt đến thế.

Cô chỉ muốn ngắm cây, đâu có nói muốn leo núi, làm mình mệt mỏi như vậy làm gì. Trọng điểm là, cô chỉ muốn đi dạo một chút, cái gọi là đi một chút, đương nhiên là phải từ từ, còn phải ngắm cảnh sắc xinh đẹp xung quanh nữa chứ, đâu phải muốn tranh tài với ai đó.

Trong lòng bất mãn tới cực điểm, cô khom người xuống, hai tay chống lên đùi, nặng nề thở hổn hển, anh vẫn đi nhanh như vậy, mặc kệ cô có theo kịp hay không, đúng là bạo quân, độc tài, bá đạo…

“Thể lực đúng là không tốt.” Đột nhiên có âm thanh xuất hiện, làm cô đang oán thầm anh sợ hết hồn, ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của anh.

Người này có thể quá đáng hơn không, cô liếc anh một cái, cúi đầu không thèm quan tâm đến lời châm chọc của anh, cô quyết định, mặc kệ anh đi nhanh bao nhiêu, cô vẫn sẽ đi bình thường, còn phải từ từ thưởng thức phong cảnh hiếm hoi này chứ!

Một bàn tay đột nhiên chìa ra trước mặt cô, cô ngẩng đầu, khó hiểu nhìn anh.

“Đưa tay cho em nắm.” Giọng điệu như ban ơn, cho dù là người tốt tính đến mấy cũng thấy bực mình.

“Không cần.”

Không để ý đến cô từ chối, anh nắm tay cô, “Cùng những con rùa như em leo núi, xem chừng tối nay chúng ta không xuống núi được rồi.” Anh cất bước đi lên.

Muốn tránh ra nhưng cô lại không phải đối thủ của anh, tay của anh lại rất ấm áp, rất có lực, để anh nắm tay, đường núi dường như không khó để đi lên nữa. Định từ chối nhưng lại bị anh nắm chặt, cô đành ngoan ngoãn để anh nắm.

Nhưng tốc độ này cô thật sự không chịu nổi, nhưng cô lại không dám lên tiếng biểu tình, gương mặt càng ngày càng hồng; hơi thở cũng càng ngày càng gấp, chân của cô nặng quá đi mất!

Bách Lăng Phong nhìn gương mặt cô hồng hồng đỏ đỏ vì mệt, lại còn đôi môi muốn nói mà không dám, nụ cười trong mắt lại càng vui vẻ, thể lực của anh và cô xê xích quá xa, dĩ nhiên phải như thế rồi.

Bàn tay trong tay anh vừa nhu nhược lại vừa mềm yếu, nhưng lại quật cường vô cùng, rõ ràng không chịu nổi nữa nhưng vẫn cắn răng đi lên, không chịu yếu thế .

Càng hiểu biết cô lại càng phát hiện, những gì nhận thức ban đầu với Hạ Di Hàng thật sự đã khác đi nhiều, anh đi chậm,phối hợp với tốc độ của cô, hai người từ từ đi lên đến đỉnh núi.

Hửm? Bây giờ không cần hành quân nữa sao? Mặc dù cảm thấy không thể tin được với sự chăm sóc của anh, nhưng cô lại không có can đảm để hỏi, nếu người ta đã muốn vậy, vậy cô đành phối hợp theo vậy.

Đi bộ chính là để thưởng thức phong cảnh, thưởng thức danh lam nổi tiếng là như thế nào. Nhật Bản là một đất nước có nhiều núi, nhưng nổi tiếng nhất vẫn là núi Phú Sĩ, những ngọn núi này tuy không nổi tiếng bằng, nhưng vẫn có những đặc sắc của riêng nó.

Giống như ngọn núi bây giờ bọn họ đang đi lên, có lẽ không nổi tiếng, nhưng rừng rậm rậm rạp, các loài cây cỏ đa dạng, không khí lại mát mẻ, giúp người ta đặc biệt cảm thấy hưng phấn hơn.