Edit: Tiệm Bánh Sò
Có đại lực sĩ Chu Tiểu Tảo ở đây, mấy chục thùng hàng không thành vấn đề, chuyển xong chuyến cuối cùng, cô vỗ vỗ tay cười hỏi Linda: "Còn nữa không?"
Linda thầm nghĩ: Cô có thể cõng tôi luôn không, tôi không muốn đi thang bộ... Đương nhiên, cuối cùng cô nàng vẫn chẳng nói gì.
"Không còn... Sắp tan tầm rồi, cô đi rửa tay dọn dẹp đi."
Chu Tiểu Tảo vui vẻ đáp: "Vâng!"
Lúc lên lầu, đám người Linda đi theo sau nhìn Chu Tiểu Tảo đi từng bước vui vẻ, còn ngâm nga giai điệu bài hát thiếu nhi, không bao lâu đã đi trước bọn họ mấy tầng. Đồng nghiệp nam lúc nãy nói sức anh ta rất yếu, không thể bưng nổi thùng hàng nói nhỏ với Linda: "Cô gái Tiểu Tảo này kỳ thật cũng không tệ, hoạt động của bộ phận chúng ta rất nhiều, rất cần mấy kiểu thế này..."
Linda khinh bỉ nhìn anh ta: "Bản thân mình là một người đàn ông mà sức còn không bằng cô gái nhà người ta, cậu còn không biết xấu hổ nói vậy."
William kẻ mắt nên trông đôi mắt cũng lớn hơn, anh ta trừng mắt: "Có bao nhiêu người đàn ông có thể so với cô ta chứ!"
Linda nhớ lại bộ dạng chịu thương chịu khó của Chu Tiểu Tảo, cái nhìn về cô cũng thay đổi không ít. Công việc ở bộ phận này trông thì dễ dàng, kỳ thật lại yêu cầu năng lực rất nhiều, nếu Chu Tiểu Tảo không có lòng cầu tiến thì cả đời chỉ có thể làm kẻ sai vặt. Tại sao bọn họ lại tự phụ? Vì trong mỗi bộ phận, mỗi người bọn họ đều không thể thay thế được, mà kẻ sai vặt thì trên thế giới này ở đâu cũng có thể tìm được.
Lúc bọn họ lên tầng, Chu Tiểu Tảo đã rửa tay xong. Thời gian đào tạo của cô chưa kết thúc, chưa phải nhân viên chính thức, không có thẻ cũng không có ghi chép vân tay nên không thể chấm công tan tầm như những người khác. Trưởng phòng đã về, mọi người cũng đang lục tục về. Chu Tiểu Tảo không sốt ruột về mà lễ phép đợi người khác về trước. Giờ ánh mắt các đồng nghiệp nhìn Chu Tiểu Tảo rất phức tạp, cô nhóc này trông nhỏ nhắn yếu đuối như vậy, không ngờ sức lại lớn đến thế, không dám chọc không dám chọc.
Chu Tiểu Tảo cười tủm tỉm chào hẹn gặp lại mọi người, Linda chăm chú nhìn cô một hồi, nói: "Cô cũng về đi, đi đường cẩn thận."
"Cảm ơn chị Linda đã quan tâm!" Chu Tiểu Tảo bất ngờ.
Linda thở hắt hai cái, quay đầu đi: "Ai quan tâm cô, ý tôi muốn nói là ngày mai sau khi đào tạo xong cô phải ở lại công ty tăng ca, đừng có quên đó."
"Vâng ạ!"
"Còn nữa, khi đến nhà ăn nhân viên có thể đem theo bộ dụng cụ ăn của mình, trưa mai... Nếu được thì cô đi ăn chung với bọn tôi đi!"
Tuy vẻ mặt Linda cứ nhăn nhăn nhó nhó, nhưng Chu Tiểu Tảo vẫn nhận ra được sự quan tâm của cô nàng, cô càng vui hơn: "Vâng! Nhất định sẽ ăn cùng mọi người!"
Chu Tiểu Tảo là người về cuối cùng, còn không quên đóng cửa lại. Sau khi xuống dưới, cô đi theo địa chỉ Lộ Cẩn Lăng cho tìm trạm tàu điện ngầm. Từ sau khi đi xe lửa đến thành phố này, cô chưa từng ngồi tàu điện ngầm, còn học người ta làm thẻ, nạp tiền vào. Giờ cô đang đứng xếp hàng, theo dòng người lúc cao điểm buổi chiều lần lượt lên tàu. Trên xe đương nhiên không còn chỗ ngồi, Chu Tiểu Tảo cũng không với tới tay vịn, nhưng cô cũng chẳng cần động đậy gì đã bị mọi người xung quanh ép chặt.
Tàu điện chạy rất vững, hơn nữa quá đông, Chu Tiểu Tảo đứng thẳng không hề lắc lư. Điều khiến cô khó chịu nhất là mùi trong này, mùi của mỗi người đều không giống nhau. Từ nhỏ khứu giác của cô đã rất nhạy, giờ có đủ thứ mùi hỗn tạp với nhau, khiến cô hơi choáng váng. Cô còn hài hước nghĩ, giờ trông mình cứ như con cá ngâm trong hũ đồ hộp vậy, chen chúc nhúc nhích với mấy con cá khác.
Tây Qua cách chỗ Lộ Cẩn Lăng ở không xa lắm, chỉ hai ba trạm là đến nơi nên Chu Tiểu Tảo cũng không lùi vào trong tàu quá. Trạm thứ nhất còn đỡ, mọi người chen qua cô đi ra, lúc cửa mở đón trạm thứ hai, có một người đàn ông đang định lên tàu, đột nhiên hắn ta nhìn thấy Chu Tiểu Tảo, hai mắt sáng rực chen tới cạnh cô. Chu Tiểu Tảo không hiểu, cô đã né ra rồi mà sao người này cứ nhích tới nhích lui lại gần cô vậy. Bên cạnh có người nhìn thấy bọn họ, đặc biệt là có một cô gái nhìn chằm chằm người đàn ông kia, trông rất tức giận.
Cuối cùng, Chu Tiểu Tảo bị chen đến mất kiên nhẫn, hỏi: "Anh có thể đừng cứ chen tới gần tôi được không?"
Người đàn ông kia lấm la lấm lét, kêu lớn: "Trên tàu này nhiều người như vậy, làm như tôi cố ý chen với cô ấy! Cô có giỏi thì bảo mấy người khác cũng đừng chen đi!" Tuy nói vậy nhưng cuối cùng hắn ta vẫn tránh xa Chu Tiểu Tảo một chút.
Đến trạm, Chu Tiểu Tảo xuống tàu, đột nhiên cô cảm thấy trong túi có gì đó rung rung. Cô mở túi xem thử, hóa ra là điện thoại Lộ Cẩn Lăng cho cô mượn, trên màn hình đang hiển thị số gọi đến. Nhưng mà có một điều khiến cô khó xử, trên màn hình có hai cái nút một đỏ một xanh, cô không biết phải ấn cái nào. Cô nghiêng đầu suy nghĩ, thử ấn nút màu đỏ, điện thoại lập tức im lặng.
Xong đời! Cô ấn sai rồi! Nút này là từ chối! Haiz, cũng không biết là ai gọi cho mình, nếu có việc gấp thì chắc cũng sẽ gọi lại thôi nhỉ. Chu Tiểu Tảo thấp thỏm bỏ lại điện thoại vào túi, ra khỏi trạm tàu điện ngầm.
Đầu bên kia điện thoại, Lộ Cẩn Lăng đứng trước cửa trạm tàu điện ngầm, nhìn chằm chằm giao điện cuộc gọi bị từ chối. Chiều nay sau khi về nhà, anh ở nhà một mình rất chán, thỉnh thoảng lại nhớ tới Chu Tiểu Tảo. Không biết công việc mới của cô thế nào rồi, có hòa hợp với các đồng nghiệp không? Sắp đến giờ cô tan tầm, anh đến trạm tàu điện trước, sợ cô xuống tàu rồi không tìm thấy đường nên đến đón cô về. Chu Tiểu Tảo cảm hướng không tốt lắm, nhưng cũng không phải mù đường, cô có phương pháp nhớ đặc biệt, đó là nhớ các quán ăn trên đường. Đừng thấy cô cứ lảng vảng cả vòng quanh đây, thực ra đường này có quán gì ngon cô đều biết cả, thế nên đường từ trạm tàu về nhà Lộ Cẩn Lăng cũng rất dễ nhớ.
Lộ Cẩn Lăng cất điện thoại, thấy có một vài cô nữ sinh đang âm thầm nhìn mình, anh lạnh lùng ngẩng đầu, mấy cô gái kia còn hưng phấn nói nhỏ.
"Cậu nhìn bên anh trai kia kìa, vừa cao vừa đẹp trai!"
"Lưng thẳng quả kìa, đúng là khí chất ngời ngời, chắc là quân nhân đó!"
"Anh ấy đứng trước cửa trạm đợi bạn gái à? Hâm mộ quá đi!"
Đúng lúc này Chu Tiểu Tảo vừa ra khỏi cửa trạm, đảo mắt một cái đã nhìn thấy Lộ Cẩn Lăng, cô vui vẻ gọi: "Lộ Cẩn Lăng!"
Mấy cô gái kia luôn theo dõi từng cử động của Lộ Cẩn Lăng, nhìn theo tất nhiên cũng thấy Chu Tiểu Tảo.
"Cái này... chắc là em gái nhỉ?" Cô gái này trông hình như còn chưa trưởng thành nữa.
Lộ Cẩn Lăng không quan tâm mấy cô gái kia nói gì, anh đến chỗ Chu Tiểu Tảo, tự nhiên hỏi cô: "Tôi gọi điện sao cô không nhân?"
"Hả?" Giờ Chu Tiểu Tảo mới nhận ra cuộc điện thoại vừa rồi là của Lộ Cẩn Lăng. Cô làm gì dám thừa nhận mình vô ý ngắt điện thoại, bày ra vẻ mặt vô tội: "Người trong trạm tàu điện ngầm quá nhiều, tôi không nghe thấy." Nghĩ đến chuyện trên xe, cô lại oán: "Có một người đàn ông nào đó cứ nhích tới gần tôi, rõ ràng bên cạnh vẫn còn chỗ mà tôi nói hắn lại không thừa nhận."
Vốn Lộ Cẩn Lăng đang đi đằng trước, nghe vậy anh lập tức dừng bước: "Cô nói gì?"
Chu Tiểu Tảo thấy anh híp mắt, trông hơi dữ, cô không khỏi ấp úng: "Tôi nói không nghe thấy điện thoại của anh..."
"Câu sau."
"Có một người đàn ông cứ nhíc tới gần tôi..."
Lộ Cẩn Lăng chăm chú nhìn cô. Anh là một người đàn ông bình thường, cũng hiểu thẩm mỹ đàn ông, ngoại hình của Chu Tiểu Tảo là loại như "tình nhân trong mộng". Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng chuẩn, đặc biệt là ngực... Anh vội vàng cụp mắt. Có lẽ cô gặp phải kẻ háo sắc trên tàu điện rồi. Nếu anh không bận có thể đưa cô đi làm, nhưng nếu lúc anh bận thì sao?
Lộ Cẩn Lăng hỏi cô: "Sức cô mạnh không?"
Chu Tiểu Tảo không hiểu sao đột nhiên lại chuyển đề tài nhanh như vậy, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Cũng được."
"Nếu lại có người cố ý áp sát cô, đặc biệt là đàn ông thì cô cứ dẫm chân hắn thật mạnh vào."
"Hả?" Chu Tiểu Tảo sợ hãi nhìn Lộ Cẩn Lăng. Chú cảnh sát đang dạy cô bạo lực sao? Cha mẹ nói không được đánh người đâu!
"Cứ nghe tôi, không sai. Nếu hắn còn dám làm phiền cô, cô xử hắn được thì cứ xử, không được thì gọi điện thoại cho tôi." Lộ Cẩn Lăng hất cằm: "Báo cảnh sát, nói là có kẻ quấy rối tìиɧ ɖu͙©."
Chu Tiểu Tảo cái hiểu cái không gật đầu, nhắm mắt lẽo đẽo đi theo sau anh, mãi hồi lâu mới không kìm được hỏi: "Lộ Cẩn Lăng..."
"Quấy rối tìиɧ ɖu͙© là gì?"
Lộ Cẩn Lăng: "..." Rốt cuộc là đứa nhỏ này đơn thuần đến bao nhiêu vậy chứ.
Chu Tiểu Tảo còn tưởng anh không muốn trả lời, lập tức nói: "Để tôi về tự tìm kiếm!" Cô biết dùng công cụ tìm kiếm rồi đấy!
Lộ Cẩn Lăng cảm thấy, thay vì mình phổ cập khoa học cho cô thì cứ để cô tự tra tốt hơn. Lúc sắp về đến nhà, Lộ Cẩn Lăng hỏi cô: "Tối nay muốn ăn gì?"
Kỳ thật trên đường về nhà Chu Tiểu Tảo cũng đã tính đến chuyện này rồi, cô nhỏ giọng đề nghị: "Hay là chúng ta nấu ở nhà đi?"
"Cũng được, nhưng với lượng cơm của cô thì chỉ sợ nấu rất lâu. Bếp trong nhà cũng mấy tháng không dùng rồi, tay nghề nấu ăn của tôi cũng không tốt lắm..."
Chu Tiểu Tảo tự tiến cử: "Tôi biết làm nè! Tôi biết làm rát nhiều món! Chỉ là trước kia tôi không có tiền, không mua nổi nguyên liệu nấu ăn với đồ dùng bếp thôi."
Lộ Cẩn Lăng hơi ngạc nhiên, anh còn tưởng Chu Tiểu Tảo chỉ là bé tham ăn thuần túy thôi, ngoại trừ ăn ra thì chẳng biết làm gì chứ. Nếu đã quyết định nấu ăn ở nhà rồi thì anh liền đưa Chu Tiểu Tảo đến siêu thị mua nguyên liệu. Lúc đến khu vực bán thịt, Chu Tiểu Tảo chọn một con cá, một con gà, hai miếng thịt bò, sau đó lễ phép hỏi Lộ Cẩn Lăng: "Anh thích ăn thịt gì?"
Anh bình tĩnh nói: "Thịt heo."
Chu Tiểu Tảo hoảng sợ, không dám động đậy. Câu trả lời của anh càng khiến quyết tâm của cô thêm kiên định, không được bại lộ thân phận trước mặt anh, sẽ bị ăn thịt mất!
Cuối cùng cô cũng mua thịt heo, còn mua thêm ít rau dưa và gạo. Lúc thanh toán, Chu Tiểu Tảo nhìn thoáng qua biên lai, hết mấy trăm lận. Đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện, hỏi Lộ Cẩn Lăng: "Lương một tháng của anh bao nhiêu?"
Lộ Cẩn Lăng xách túi, trả lời: "Đến tay thì chừng mười nghìn."
Trong đầu Chu Tiểu Tảo tính nhanh. Không tính cơm trưa, giả thiết một ngày cô ăn đến năm trăm thì một tháng phải đến mười lăm nghìn. Số tiền đó phải cộng lương của của hai người mới miễn cưỡng đủ. Vậy còn tiền nhà cô thiếu chú cảnh sát đâu? Tiền điện thoại đâu? Ôi trời ơi, sau này cô không thể ăn no năm phần được, chỉ no ba phần thôi là được rồi.
Lộ Cẩn Lăng thấy cô mãi không nói gì, quay đầu hỏi: "Nghĩ gì đó?"
ChuTiểu Tảo đầy khao khát đáp: "Tiền đúng là đồ tốt mà."