Edit: Tiệm Bánh Sò
Ngoại trừ thịt heo, cái gì Chu Tiểu Tảo cũng ăn được, không kén ăn chút nào. Quan trọng nhất là giờ cô rất rất đói! Đưa cho cô cả con trâu cô cũng ăn hết!
"Được ạ! Cảm ơn chú cảnh sát!"
Lộ Cẩn Lăng bước đi trước, quay đầu nhìn cô. Dưới ánh đèn đường sáng mờ, khuôn mặt hoàn mỹ của người đàn ông như được dát một vầng sáng nhạt, chất giọng anh từ tính, vô cùng êm tai: "Tôi tên là Lộ Cẩn Lăng."
Chu Tiểu Tảo nghe lời gọi: "Chú Lộ ạ."
Lộ Cẩn Lăng: "... Cứ gọi tên tôi là được." Anh phát hiện nếu mình không nói rõ cho cô hiểu thì có lẽ cô không biết ý mình là gì.
Chu Tiểu Tảo sợ hãi nhìn anh: "Vâng ạ, Lộ Cẩn Lăng." Chú cảnh sát vẫn còn hơi dữ, hơi sợ nha~
Dẫn cô vào tiệm bánh bao, Lộ Cẩn Lăng chọn một bàn ngồi xuống, anh nhìn lướt thực đơn, hỏi: "Cô muốn ăn nhân gì, mấy cái?"
Chu Tiểu Tảo cảm thấy mình đã gây quá nhiều phiền phức cho Lộ Cẩn Lăng rồi, không thể được voi đòi tiên được. Cô ngại ngùng xòe bàn tay nhỏ bé, giơ năm ngón.
Lộ Cẩn Lăng hỏi lại: "Năm cái à?"
Chu Tiểu Tảo lắc đầu: "Không phải, anh gọi giúp tôi nhân thịt bò, năm mươi cái." Nói rồi cô còn ngừng lại một chút, lễ phép bổ sung: "Cảm ơn anh."
Bàn tay cầm thực đơn của Lộ Cẩn Lăng cứng đờ. Đã khuya rồi, cô chắc chắn cô có thể nuốt trôi hết năm mươi cái sao? Nhưng cuối cùng anh vẫn gọi năm mươi cái bánh bao thịt bò, năm cái bánh bao thịt heo. Bánh bao của tiệm này rất lớn, anh chỉ ăn năm cái đã rất no rồi. Không biết có phải ảo giác của anh không, lúc anh chọn nhân thịt heo, hình như Chu Tiểu Tảo đã run lên một chút.
Sao Chu Tiểu Tảo lại run? Vì cô sợ đó! Quả nhiên cha mẹ nói không sai, con người đều rất thích ăn thịt heo! Kỳ thật cũng đều là heo, nhưng heo bình thường không có trí tuệ, khác hoàn toàn với heo tinh. Sau khi biến thành người, heo tinh cũng sinh hoạt như người bình thường. Có thể nào Chu Tiểu Tảo cũng không có khả năng ăn thịt đồng loại, nhưng cô cũng không trách hay ghét bỏ con người ăn thịt heo. Dù sao con người cũng có phương thức sinh hoạt của mình, chỉ cần không ăn thịt cô là được rồi.
Bánh bao đã được hấp sẵn, làm nóng trong l*иg hấp. Ông chủ bưng l*иg lên, đặt năm mươi cái bánh nhân thịt bò bên chỗ Lộ Cẩn Lăng. Dù sao Chu Tiểu Tảo cũng quá nhỏ nhắn, bình thường không ai nghĩ đến cô có thể ăn nhiều như vậy.
Bàn không lớn, Chu Tiểu Tảo cũng không để ý ông chủ nhìn thêm Lộ Cẩn Lăng mấy lần, cô rất đói bụng, cầm bánh bao ăn ngay. Kỳ thật động tác của cô vẫn rất tao nhã, nhưng tốc độ nhai nuốt rất nhanh, không đến mấy giây, một cái bánh bao lớn đã bị cô tiêu diệt.
Lộ Cẩn Lăng ăn bánh bao nhân thịt heo của mình, thỉnh thoảng lại nhìn Chu Tiểu Tảo. Vốn anh cũng không đói lắm, nhưng nhìn Chu Tiểu Tảo ăn rất ngon miệng, còn ăn chuyên chú như vậy, anh nhìn mà cũng đói. Anh vừa ăn xong không bao lâu, Chu Tiểu Tảo cũng giải quyết hết năm mươi cái của cô.
Lộ Cẩn Lăng sững sờ, Chu Tiểu Tảo ăn rồi không động đậy chút nào, có phải ăn đến căng cứng rồi không? Ai ngờ Chu Tiểu Tảo lại thỏa mãn sờ sờ bụng, vui vẻ nói: "No được sáu phần rồi, tốt quá!" Đến đây mấy ngày rồi, đây là lần đầu tiên cô ăn no được sáu phần đó!
Lộ Cẩn Lăng: "..."Sau này chồng cô ấy chắc bị cô ấy ăn đến phá sản luôn không chừng.
Ăn xong, Lộ Cẩn Lăng không đi ngay mà hỏi Chu Tiểu Tảo: "Sau này cô định làm gì?"
Giờ Chu Tiểu Tảo có bữa nay không có bữa mai, cứ nghĩ đến ngày mai sẽ bị đói thì cô chán nản uể oải vô cùng. Cúi đầu, Chu Tiểu Tảo ỉu xìu nói: "Tìm công việc thôi... Nhưng đã có kinh nghiệm hai lần rồi, tôi không dám tìm nữa..." Nếu lần thứ ba vẫn bị lừa đi phạm pháp, lại bị Lộ Cẩn Lăng bắt được thì cô đập đầu chết mất.
Lẽ ra trước kia Lộ Cẩn Lăng cũng bắt gặp một số người có cuộc sống khó khăn, anh cũng từng giúp đỡ, ví dụ như cho họ mượn ít tiền, đợi có lương sẽ trả lại. Nhưng với Chu Tiểu Tảo, anh lại hơi lo lắng, cô ăn khỏe như vậy, nếu vì kiếm tiền mà lại bị lừa thì sao bây giờ?!
Chu Tiểu Tảo cũng biết mình làm phiền Lộ Cẩn Lăng nhiền rồi, cô đứng dậy cúi đầu chào anh: "Thật sự cảm ơn anh nhiều lắm, đợi tôi kiếm được tiền sẽ mời anh ăn." Nói rồi, Lộ Cẩn Lăng không trả lời, Chu Tiểu Tảo chỉ chỉ phía cửa: "Tôi đi nhé..."
Lộ Cẩn Lăng lập tức hoàn hồn, đứng dậy: "Giờ cô ở đâu, tôi đưa cô về, đã trễ rồi, đường xá không an toàn."
Chu Tiểu Tảo đắc chí thầm nghĩ, giờ tôi ăn no lửng rồi, một đấm cũng có thể đánh ba người như anh, có tên nào không có mắt dám đυ.ng vào tôi! Hơn nữa cô không có chỗ ở cố định, trước giờ đều ngủ lang ở công viên, cô sợ Lộ Cẩn Lăng cười nhạo mình, lắc đầu lia lịa: "Không cần đâu, tôi ở gần đây lắm."
"Không được." Lộ Cẩn Lăng cương quyết.
Chu Tiểu Tảo nào dám chạy, từ chối thế nào cũng không được, chỉ đành dẫn anh đi về hướng công viên. Gió đêm lạnh lẽo, Chu Tiểu Tảo xách theo một cái túi, bên trong là quần áo cũ của cô. Lộ Cẩn Lăng nhìn cô đứng giữa ngã rẽ, sau đó cởϊ áσ khoác của anh xuống đưa lại cho anh. Chu Tiểu Tảo tùy tiện chỉ một hướng: "Tôi ở bên kia, anh tiễn đến đây là được."
Lộ Cẩn Lăng nhận áo khoác, mặt không đổi sắc: "Ừm, vậy tôi đi trước."
Vừa dứt lời, Lộ Cẩn Lăng xoay người rời đi, Chu Tiểu Tảo cũng vội vàng bỏ chạy, cô không để ý, người đàn ông đằng xa đã dừng bước, lặng lẽ đi theo cô, càng đi lòng anh càng có nhiều điều nghi ngờ. Gần đây không có khu dân cư, chỉ có một công viên, quả nhiên là cô vào đó. Lòng Lộ Cẩn Lăng càng lúc càng nặng, bước chân lại càng nhẹ hơn.
Chu Tiểu Tảo ăn no thả lỏng cảnh giác, còn thích thú hát thầm. Cô đi đến băng ghế quen thuộc, thả cái túi xuống, vừa ngồi đã thấy mệt mỏi kéo đến, vừa nghiêng người dựa vào băng ghế, cô vừa than thở: "Chuyện tìm việc để mai lại nghĩ đi..."
"Cô ngủ ở đây?"
Hai mắt Chu Tiểu Tảo nặng trĩu, thì thào tự hỏi: "Sao lại nghe được tiếng của chú cảnh sát chứ..." Nhíu nhíu mi, vừa mở mắt nhìn thấy người kia thì cơn buồn ngủ của cô bay sạch. Chu Tiểu Tảo ngồi bật dậy, run run rẩy rẩy hỏi: "Lộ... Lộ Cẩn Lăng... sao anh lại ở đây? Đi dạo à?"
"Đêm khuya đi dạo hả? Tôi đi theo cô." Cô liều lĩnh bất chấp như vậy, không có gì ăn, cũng không có chỗ để ở, sao anh có thể yên tâm?
Khuôn mặt tròn của Chu Tiểu Tảo nheo lại, suýt dính cả vào nhau: "À..." Sao cô không nhận ra anh đi theo chứ.
Lộ Cẩn Lăng ngồi xuống bên cạnh cô, thân hình cao lớn như tượng đài, anh nghiêm nghị hỏi Chu Tiểu Tảo: "Cô nói thật đi, có phải cô không có chỗ ở không?"
"Ừm..." Chu Tiểu Tảo thấp thỏm nói: "Lần trước bị lừa đi bán hàng đa cấp một mặt vì muốn kiếm tiền, một mặt khác là do quản lý nói bao ăn bao ở..."
"Cha mẹ cô đâu? Bọn họ có biết cô ở đây một mình không?"
Chu Tiểu Tảo thầm nghĩ, tôi mới ra khỏi nhà thì cha mẹ đã đi nghỉ phép rồi, giờ tôi chỉ có thể dựa vào bản thân thôi. Tình huống này cô cũng không tiện nói, chỉ có thể uyển chuyển nói: "Tình huống nhà tôi hơi phức tạp..."
"Nói cách khác, bọn họ không giúp cô sao?"
Lộ Cẩn Lăng kéo Chu Tiểu Tảo lên: "Không thể ở công viên được, cô có biết gần đây có bao nhiên kẻ lang thang không? Lỡ gặp nguy hiểm thì sao đây? Tôi sẽ tìm cho cô chỗ ở trước, chuyện công việc nói sau đi."
Vốn tưởng Chu Tiểu Tảo sẽ ngoan ngoan nghe lời, ai ngờ cô lại gạt tay anh ra, lực cũng lớn lắm. Lộ Cẩn Lăng nhíu mày: "... Là tôi đường đột rồi."
"Không phải..." Chu Tiểu Tảo sốt ruột giải thích: "Tôi không trách anh... nhưng anh để tôi ở đâu?"
"Trước tiên cứ tìm nhà nghỉ nào đó đã."
"Nhà nghỉ? Tôi không đi đâu." Chu Tiểu Tảo ôm cái túi của mình ngồi xuống: "Tôi đã bị lừa nhiều rồi, giờ tôi không tin ai đâu."
"Chỗ tôi đưa cô đến nhất định là chỗ an toàn." Lộ Cẩn Lăng nói.
"Vậy tôi cũng không đi." Chu Tiểu Tảo cúi đầu nói: "Trong công viên này cũng có người khác, nhưng bọn họ không dám động đến tôi." Vào ngày đầu tiên tranh giành địa bàn, cô đã đánh bại đám người đó rồi. Trong lòng cô, đây mới là chỗ ở của cô, cô sẽ không đến nhà nghỉ đâu. Lộ Cẩn Lăng có ép kéo cô đi cũng không được, sức của cô lớn lắm đó.
Đây là lần đầu tiên Lộ Cẩn Lăng đυ.ng phải trường hợp khó giải quyết như vậy, anh bất đắc dĩ nói: "Cô đứng lên, nghe lời!"
Chu Tiểu Tảo lắc đầu: "Không." Trước kia cô quá ngốc, sau này ngoại trừ chú cảnh sát, cô kiên quyết không tin những người khác nữa!
Cũng đã qua mười hai giờ, Lộ Cẩn Lăng suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy cô đến nhà tôi đi."
Chu Tiểu Tảo kinh ngạc nhìn anh: "Đến nhà anh?"
"Không thì sao? Thuê nhà nghỉ cho cô, cô cũng không chịu."
Nếu cô lén chuồn êm ra ngoài thì muốn điều tra hành tung của cô cũng khó. Hằng năm đều có rất nhiều người mất tích, cô nàng này lại ngơ ngơ ngác ngác, ngoài miệng thì nói không tin ai nữa chứ không chừng người ta chỉ cần đưa một cái bánh bao đã lừa được rồi. Đôi mắt ngây thơ hồn nhiên của cô dần hòa làm một với đôi mắt trong trí nhớ, Lộ Cẩn Lăng siết chặt tay, anh không thể để bi kịch lại xảy ra.
Chu Tiểu Tảo vô cùng tin tưởng Lộ Cẩn Lăng, cuối cùng cô cũng đứng lên, nhoẻn miệng cười: "Được, tôi đi với anh."
Lộ Cẩn Lăng cũng ở gần đây, sau khi anh nhậm chức đã mua một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách đầy đủ tiện nghi. Dù có nhà, nhưng bình thường anh vẫn nghỉ ngơi ở đơn vị hoặc bôn ba bên ngoài nhiều hơn, trong nhà trống rỗng lạnh tanh. Đưa Chu Tiểu Tảo lên tầng, anh dùng chìa khóa mở cửa, khung cảnh phòng khách chiếu rọi trong mắt Chu Tiểu Tảo. Cô đứng ngoài cửa, Lộ Cẩn Lăng lấy một đôi dép lê nữ trong tủ giày ra đưa cho cô: "Lần trước đồng nghiệp đến chỗ tôi liên hoan đã mua nó, cô mang đi."
Chu Tiểu Tảo ngoan ngoan thay giày, Lộ Cẩn Lăng chỉ cho cô phòng tắm và phòng ngủ phụ.
"Cô đi tắm trước đi, đêm nay cứ ở đây, có việc gì thì sáng mai nói sau."
Chu Tiểu Tảo luống cuống, gật đầu lia lịa. Lộ Cẩn Lăng đang định về phòng thì đột nhiên hỏi cô: "Cô có quần áo thay không?"
"Không có."
"Đợi ở đây." Anh vào phòng ngủ chính, lấy một bộ của mình: "Bộ quần áo này tôi chưa mặc, hơi lớn, cô mặc tạm đi."
Chu Tiểu Tảo cảm kích cầm quần áo tắm rửa thay quần áo xong rồi ra ngoài, phòng khách trống rỗng, cửa phòng ngủ chính cũng đã đóng, trong phòng im ắng, có lẽ Lộ Cẩn Lăng đã ngủ rồi. Cô chạy vào phòng ngủ phụ, vừa đóng cửa đã phịch một tiếng biến thành bé heo hồng phấn nõn nà tròn ủm!