Chương 3
Ngày mai sẽ lên máy bay.
Cô tự mình gánh vác chi tiêu vừa học vừa làm trong ba năm, cam kết với mẹ: sẽ không tăng thêm gánh nặng cho bà.
Thỉnh thoảng có nhiều tiền hơn, cô cũng sẽ gửi về giúp một phần chi phí trong nhà, chỉ là cô không muốn trở về nơi đó nữa. Ngày lễ tết mẹ gọi điện thúc giục thì cô lại lấy công việc để từ chối.
Nhưng mà nếu thật là lần này phải rời đi thì không chỉ là nhà mà còn là mảnh đất này.
Bỗng nhiên Uông Mỹ Lệ có chút lưỡng lự.
Uông Mỹ Lệ đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình đi chậm rãi, tiếng bước chân hỗn độn ở phía sau khiến cho cô cảm thấy không bình thường. Cô liếc về phía sau thấy được hai gã bỉ ổi đi theo sau lưng cô!
Xung quanh hẻm nhỏ dài hai trăm mét này là doanh trại bỏ hoang, đi tới nữa là một mảnh ruộng, qua khỏi mảnh ruộng mới tới được thôn. Cô nhìn giày cao gót trên chân nghĩ thầm sẽ không chạy kịp về thôn nữa rồi.
Nếu lỡ bọn họ đúng là người xấu thì ở nơi vắng vẻ này cho dù có hô to, kêu gào cũng không ai trả lời, mình tuyệt đối sẽ không thoát được!
Uông Mỹ Lệ thấp thỏm trong lòng, cô bình tĩnh bước đi nhanh hơn, người phía sau cũng đi nhanh hơn, cô quýnh lên, không để ý đôi giày cao gót nhỏ trên chân mà nhấc chân chạy như điên.
"Không được!" người phía sau đuổi theo, "Cô em chạy cũng vô ích thôi!" Người còn lại la lên: "Đúng vậy! Hôm nay coi như số cô em không tốt, chỉ cần không chống đối, bọn anh sẽ không làm em bị thương!"
Uông Mỹ Lệ bị dọa sợ đến nỗi trong lòng chỉ nhớ rằng: chỉ cần qua mảnh ruộng là tốt rồi, chỉ cần đi qua mảnh ruộng thôi.
Đáng tiếc, vừa mới chạy ra khỏi con hẻm tối tăm, Uông Mỹ Lệ bị vấp chân, ngã nhào vào vũng bùn trên mảnh đất trống.
“Ha ha ha.." Gã đàn ông xấu xa không có ý tốt đi tới trước, "Oa! Là người đẹp nha!"
Đau đớn ở chân làm cho Uông Mỹ Lệ chảy mồ hôi ròng ròng, cô nhiều lần lui về sau, "Các ông không được tới đây, xin các ông, tôi có tiền, tôi cho các ông toàn bộ tiền của tôi, chỉ xin các ông đừng hại tôi......."
Gã đàn ông xấu xa cầm lấy ví da của cô, "Đại ca, cái này cũng là hàng hiệu."
"Trước hết mày cất ví da đi, chờ chúng ta vui chơi xong rồi chia."
"Được được được, vậy đại ca lên trước."
"Không được! Xin các ông, không được!" Uông Mỹ Lệ điên cuồng kêu to: "Cứu mạng! Có ai không? Cứu tôi..."
Khuôn mặt dữ tợn từ từ phóng to làm cho Uông Mỹ Lệ ngã vào vực sâu. Cô tình nguyện chết ở nơi này chứ không để cho người xấu làm nhục. Nếu cô bị cưỡиɠ ɧϊếp thì sẽ không còn khả năng nào để theo đuổi hạnh phúc nữa.
Khi hai gã bỉ ổi đang đi về phía trước , sắp bắt được tay cô thì trong bóng tối xuất hiện một bóng hình cao lớn, ba người phía dưới cũng không kịp phản ứng, chỉ hai ba lần đã đánh ngã hai gã xấu xa. Sau khi bị đánh xong hai gã mới nhìn rõ là ai, thì bị dọa sợ liền lăn một vòng bỏ chạy. Lần trước bọn họ cũng bị người này dạy dỗ, anh ta còn cảnh cáo nếu để anh ta gặp lần nữa thì chắc chắn phải lấy một cánh tay của bọn họ xuống.
Anh hùng muốn đuổi theo thì nghe được tiếng khóc sau lưng.
Anh cúi xuống, nâng cằm cô lên nhìn khuôn mặt khóc đến thảm thương mà không thể tin được kêu lên: "Mỹ Lệ!"
Giọng nói quen thuộc làm cho tim Uông Mỹ Lệ chấn động, cô điên cuồng lau đi nước mắt chảy ra không ngừng, nhìn thấy người trước mắt thật sự là anh. Cô vừa sợ vừa vui chôn đầu trong l*иg ngực ấm áp của anh.
"Dật Phi! Thật sự là anh, em rất sợ, bọn họ....."
Mạnh Dật Phi nắm chặt nắm đấm, gân xanh hiện lên. Ông trời! Nếu như anh trở về muộn một chút, nếu như anh bỏ lỡ cô.... anh không dám nghĩ đến hậu quả đó.
Mạnh Dật Phi cắn răng rít gào: "Anh muốn làm thịt bọn nó!" Nếu như anh biết trước người bị hại là cô thì anh chắc chắn phải làm cho hai tên kia để mạng lại đền.
Uông Mỹ Lệ ôm anh thật chặt, "Không cần! Xin anh đừng đi tìm bọn họ, em sợ."
Anh thề, chỉ cần bọn họ còn dám xuất hiện trước mặt anh thì gặp một lần đánh một lần, đánh cho tới khi bọn họ hối hận chuyện đã từng làm.
Anh cẩn thận xem kĩ cô trong ngực, "Em có sao không?"
Uông Mỹ Lệ gật đầu, "Thật may là anh tới kịp, bọn họ không có chạm vào em. Nhưng mà....." cô nhìn mắt cá chân, "Hình như chân của em bị trật rồi."
Mạnh Dật Phi dùng sức ôm cô, đầu vùi sâu trong tóc cô, "Thật xin lỗi! Anh đã tới muộn."
Uông Mỹ Lệ nín khóc xoay mình mỉm cười. Anh giống như lúc nhỏ, rõ ràng không phải lỗi của mình mà lại luôn gánh lấy trách nhiệm.
Chậm rãi lau đi vết nước mắt trên mặt cô, Mạnh Dật Phi nhặt ví da của cô lên, dịu dàng ôm lấy cô.
Ngả vào l*иg ngực cường tráng của anh, Uông Mỹ Lệ nhăn nhó, "Chúng ta như vậy.... nếu như bị bắt gặp sẽ không tốt."
Mạnh Dật Phi bước đi vững chắc, "Đừng lo, người trong thôn đã sớm đi ngủ, sẽ không có ai phát hiện đâu."
"À!" Uông Mỹ Lệ yên tâm tựa vào ngực anh, rõ ràng là rất tốt giống như lần cô trở về lúc này.
"Sao em lại gầy như vậy, không chịu ăn sao?" Trong giọng nói của Mạnh Dật Phi có ý trách cứ nhàn nhạt.
"Không phải là cố tình giảm cân đâu, chính là ăn không mập." Cô không có nói cho anh biết là tất cả tiền của cô đều dùng để mua trang phục hàng hiệu làm gì có dư mà để ăn.
Trong khi ba bữa đều chỉ ăn mì Dương Xuân, không hơn hai mươi đồng thì làm sao mập được.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, dù sao người mẫu cũng không thể quá mập, nếu như có thể cao hơn một chút là được. Cô nhăn chóp mũi suy nghĩ.
Mà không ngờ Mạnh Dật Phi lại cao hơn, chắc bây giờ anh cao khoảng 1m90. Cô đâm đâm vào cơ ngực rắn chắc của anh, tỷ lệ dáng người hoàn hảo như vậy mà không làm người mẫu nam thì thật là đáng tiếc.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh rất đẹp trai! Cằm kiên nghị, đôi môi thật mỏng, sống mũi to thẳng còn có mắt đen sâu thẳm....Bỗng chốc cô nhìn vào con ngươi sâu như hồ của anh, cứ như thế hai người nhìn chằm chằm lẫn nhau.
Mặc dù vừa mới trải qua chuyện xấu nhưng Mạnh Dật Phi lại loại bỏ nỗi sợ hãi của Uông Mỹ Lệ như kì tích.
Ở bên cạnh anh, cô luôn an toàn nhất. Anh sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ cô------cô luôn tin như vậy.
Nhưng mà không khí từ từ kỳ lạ làm cho Uông Mỹ Lệ không thể thích ứng, anh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chăm chú vào cô, mà cô không để ý.
Uông Mỹ Lệ lo lắng tránh đi ánh mắt chăm chú của anh, nhìn xung quanh, "Thì ra là đến nhà rồi!"
"Ừ" Mạnh Dật Phi nhẹ nhàng để cô xuống, một tay đặt ở eo cô giúp cô giữ vững. Về tới nhà nhưng Uông Mỹ Lệ lại có chút khẩn trương. Trong một phút xúc động cô muốn trở về xem một chút, nhưng mà cũng đã mười một giờ, mẹ đã ngủ từ lâu rồi. Vậy ….
Mạnh Dật Phi luôn luôn hiểu cô, dịu dàng hỏi: "Có muốn tới nhà anh ngồi một chút hay không? Nếu không mẹ Uông thấy em một thân nhếch nhác sẽ lo lắng."
"Có được không? Sẽ không làm ồn ào đến cha mẹ nuôi chứ?" Từ khi nhận mẹ Mạnh là mẹ nuôi, Uông Mỹ Lệ liền đổi lại cách gọi bọn họ.
"Đừng lo, ba mẹ anh đến Đại lục thăm người thân rồi, một tháng sau mới về nhà."
Nói như vậy trong nhà cũng chỉ còn lại một mình anh, Uông Mỹ Lệ yên tâm đồng ý. Bọn họ cũng đã quen như vậy, cô chưa bao giờ đề phòng anh.
Mạnh Dật Phi đỡ cô ngồi xuống cẩn thận quan sát mắt cá chân của cô, "Trật khớp, anh nắn xương lại sẽ đau một chút nhưng lát nữa sẽ không có chuyện gì."
Cô gật đầu một cái, cô chưa bao giờ hoài nghi lời anh nói.
Răng rắc một tiếng, đúng là đang đau nhức lát sau không còn nữa.
Uông Mỹ Lệ đứng dậy, dưới ánh đèn mới phát hiện thân mình đầy bùn lầy.
"Có muốn đi tắm không? Mạnh Dật Phi hỏi.
"Được, nhưng mà....." Hai tay cô vừa vuốt, "Bộ đồ này coi như tiêu tùng."
Mạnh Dật Phi mỉm cười, đi vào phòng lấy một cái áo sơ mi, "Nếu em không ngại thì mặc đỡ áo của anh đi."
Uông Mỹ Lệ cầm lấy áo, đi vào phòng tắm.
Phòng tắm nhà họ Mạnh là cửa kéo, tính an toàn không cao nhưng cô tin tưởng anh. Mang nước đổ đầy bồn tắm, Uông Mỹ Lệ từ từ cởϊ qυầи áo chuẩn bị tắm. Mặc dù nhà Mạnh Dật Phi tốt hơn nhà cô nhưng mà không gian nhỏ hẹp làm cho cô có chút sợ.
"Dật Phi, anh ở đâu?" Uông Mỹ Lệ nhỏ giọng kêu. Trong thôn phòng ốc cách âm không tốt, xung quanh lại yên tĩnh, cô sợ làm cho người ta phát hiện.
"Anh đây, em đừng sợ, anh luôn đứng ở cửa." Mạnh Dật Phi biết cô sợ, "Chúng ta nói chuyện phiếm được không?"
Mặc dù cùng nhau lớn lên, nhưng dù sao đều là người lớn, nói chuyện lúc đang tắm anh chưa làm qua. Nhưng ban đêm yên lặng có thể nghe rõ ràng tiếng nước chảy, mà anh đứng bên ngoài, nếu như không nói chuyện thì rất lúng túng.
Mạnh Dật Phi làm bộ như không nghe tiếng nước chảy nhỏ, "Sao em lại về trễ như vậy?" Nói chuyện với nhau một chút cũng được, nếu không anh không thể kiềm chế mình nghĩ đến cảnh cô tắm.
"Ngày mai em đi Pháp, chuyến đi này không biết khi nào trở về, cho nên muốn về nhà một chút."
Mạnh Dật Phi kinh ngạc nhìn chằm chằm cửa kéo, ra sức kiềm chế mình muốn mở cửa đi vào. Cô ra nước ngoài? Hơn nữa không biết ngày về?
Uông Mỹ Lệ nói nhỏ nhẹ rằng khó gặp được cơ hội, trong giọng nói tràn đầy hướng về ước mơ tương lai.
Nhà thiết kế cho F&R? Mạnh Dật Phi cay đắng, khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng xa.
Anh rất muốn nói cho cô biết: không cần đi! Ở lại cho anh chăm sóc cô cả đời!
Nhưng mà anh không thể!
Không ai ngoài anh hiểu rõ cô chịu đựng tất cả, bởi vì hiểu rõ cho nên càng đau lòng.
Hơn nữa anh dựa vào cái gì để trói chặt cô? Mà làm sao đủ tàn nhẫn để trói cô khi mà từ trước đến giờ cô không biết anh yêu cô.
Anh biết cho dù anh nói cho cô biết anh đã yêu cô từ lâu thì cô cũng sẽ đi. Lần đầu tiên gặp cô lúc bảy tuổi, anh thấy được búp bê với đôi mắt to tròn linh hoạt, còn có má lúm đồng tiền thật sâu. Đó là cô dâu của anh trọn đời này.
Nhưng mà anh không quan tâm là yêu cô nhiều bao nhiêu. Anh biết cô muốn ra nước ngoài nhưng không ngờ lại nhanh như vậy! Cô bay nhanh như thế khiến cho anh làm thế nào cũng không duổi theo kịp.
Vậy thì cứ để cho cô đi thôi! Nếu kiên quyết giữ cô ở lại thì chỉ làm bẩn tình yêu của anh, làm tổn thương lòng của cô.
Chậm rãi buông nắm tay ra, Mạnh Dật Phi ra quyết định. Chỉ cần là ước mơ của cô thì anh sẽ cố sức giúp cô một tay để hoàn thành. Về phần đau lòng , sẽ để lại cho riêng mình anh....
Bỗng chốc cửa được kéo ra, Uông Mỹ Lệ đã tắm xong.
"Sao anh lại không nói chuyện?" Vừa rồi chỉ có cô tự độc thoại hại cô tắm mà rất khẩn trương.
Cả phòng phát ra khí nóng, cô mặc chiếc ao sơ mi quá lớn đứng giữa khói mù thoạt nhìn giống nữ thần thuần khiết, mê hoặc hoàn toàn trái tim anh.
Anh vĩnh viễn không quên được cảnh này.
Uông Mỹ Lệ nghiêng đầu, khó hiểu nói: "Anh làm sao vậy? Vẻ mặt rất lạ." Giống như có ai cướp mất thứ anh yêu thích vậy.
Cô vươn tay sơ sờ trán anh, "Không có nóng lên."
Mạnh Dật Phi bắt được cổ tay cô, ôm cô chặt chẽ trong ngực, vùi mặt vào cổ cô, ngửi được hương thơm sau khi cô tắm.
Hai tay chống trước ngực anh, Uông Mỹ Lệ không hiểu được hành động kì lạ của anh, hơn nữa dưới áo sơ mi trống không làm cho cô không yên tâm. Cô ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn thấy gương mặt đau thương của anh.
Cô chưa từng thấy anh như thế này, dường như tim của anh chịu đựng sự đau khổ thật lớn, nhưng mà, tại sao?
Cánh tay Mạnh Dật Phi dùng lực vòng ở eo cô, làm cho Uông Mỹ Lệ chật vật cũng không dám xem xét ánh mắt buồn bã của anh.
Anh từ từ cúi đầu, cô kìm lòng không được nhắm mắt lại, cảm giác được sự dịu dàng dán lên cánh môi cô. Đôi môi Uông Mỹ Lệ khẽ mở ra.
Uông Mỹ Lệ say sưa dựa vào anh cảm nhận rung động kɧoáı ©ảʍ mà anh mang đến. Đây là nụ hôn đầu tiên của cô cũng như của anh.
Lý trí của Uông Mỹ Lệ bị phân tán nhanh chóng trở lại, cô dùng sức đẩy anh ra, thở hổn hển ngăn lại, "Không được! Chúng ta không thể làm như vậy."
Bị ngăn cản, ánh mắt Mạnh Dật Phi vẫn mơ màng tràn đầy kí©ɧ ŧìиɧ.
Anh không thể giấu kín tình yêu của mình được nữa, mà Uông Mỹ Lệ lại lựa chọn trốn tránh. Cô đem mặt chôn trong ngực anh, giọng buồn rầu nói: "Chúng ta không thể....Anh hiểu không? Em phải đem mình nguyên vẹn trao cho chồng tương lai."
Anh biết nhưng lại vô tình muốn đoạt lấy. Nếu sau này nơi cô dừng chân là anh thì anh không nên nóng lòng, còn nếu không phải anh thì có thể anh sẽ hại cô.
Bàn tay dịu dàng thâm tình vuốt ve từng sợi tóc dài mượt, "Đồng ý với anh, cho dù thay đổi như thế nào, em cũng sẽ vì anh mà giữ lại mái tóc dài này."
Anh không cảm thấy ân hận bởi vì không sai. Anh yêu cô, yêu từ rất lâu, yêu rất sâu. Nhưng anh thừa nhận việc làm vừa rồi là sai, nó làm anh từ yêu tha thiết trở thành một cuộc phiếm lạm kí©ɧ ŧìиɧ. Uông Mỹ Lệ núp trong ngực anh khóc, anh đau thương, cô đã biết.
"Em đồng ý với anh." Cô bảo đảm, "Không cắt tóc, không nóng."
Đây là yêu cầu duy nhất của anh, cô bằng lòng thực hiện.
Vừa rạng sáng hôm sau Uông Mỹ Lệ về nhà họ Uông, cô không nhắc tới chuyện đợi một đêm ở nhà họ Mạnh, chỉ nói về nhà sớm để nói lời tạm biệt.
Dĩ nhiên mẹ Uông không nỡ nhưng vì cô rất khó có được cơ hội này. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, may mắn nhờ vào vận mệnh tốt mới có thể cho cô được cơ hội cầu cũng không được này.
"Bất kì việc gì đều phải cẩn thận."
"Con biết rồi, mẹ." Cô vẫn chán ghét nghèo khó như xưa nhưng lại có chút hoang mang về tương lai.
Mẹ Uông cầm sổ tiết kiệm chần chừ nói: "Con giữ lại số tiền này đi, không phải cần tiền tiêu vặt cho mình hay sao?" Đứa nhỏ này vẫn hiền lành như vậy. Trước khi xuất ngoại còn đem sổ tiết kiệm đưa cho bà, sợ bà không đủ chi tiêu trong gia đình.
"Mẹ cầm lấy đi! Nếu lỡ khi không làm thủ công thì lấy cái này mà ứng phó." Mấy năm nay làm công ở Đài Loan rất khó, nhà máy xuất khẩu đều chuyển đến Đại lục, Đông Nam Á, mẹ muốn tìm cơ hội làm việc càng ngày càng ít.
"Không việc gì! Có khi mẹ đi với ba con làm ở công trường, một ngày có thể nhận hơn một ngàn đồng."
"Mẹ..." Uông Mỹ Lệ nghẹn ngào, nói không ra lời.
Mẹ yếu đuối vì kiếm sống lại đến công trường để gánh xi măng. Một bao xi măng cũng nặng hơn với bà. Chóp mũi Uông Mỹ Lệ ê ẩm.
"Mẹ, mẹ yên tâm. Chờ con từ Pháp về, con có thể kiếm được rất nhiều tiền, mẹ không cần phải đến công trường nữa." Tất cả bất hạnh đều chấm dứt từ đây.
"Tới giờ rồi!" Mạnh Dật Phi đứng ở cửa kêu, "Anh gọi xe, em về lấy đồ trước rồi tới sân bay."
"Ừ, em ra liền." Uông Mỹ Lệ trả lời. Anh luôn suy nghĩ chu đáo.
Mẹ Uông theo sau dặn dò liên miên đủ việc, trước khi Uông Mỹ Lệ ra cửa kêu, "Mỹ Lệ, đứa nhỏ Dật Phi này thật tốt." Nếu như ba không nhìn nhầm thì đứa bé kia thích Mỹ Lệ thật lòng.
Uông Mỹ Lệ lơ đễnh thoải mái trả lời: "Dĩ nhiên. Anh là anh trai con mà."
Lưu luyến không rời, hình ảnh mẹ Uông từ từ biến mất.
Bỗng nhiên, cô nhớ lại nụ hôn tối qua. Cô lén lút nhìn trộm anh, có thật chẳng qua là anh trai thôi sao?
Thời học sinh, các bạn học thịnh hành việc nhận anh trai gì đó. Mà cô từ xưa đến giờ đối với việc xưng hô anh trai này chỉ cười nhạt, cho đó là hai bên nam nữ có qua lại, nhưng lại đồng ý xưng hô mập mờ như thế. Vậy anh đây? Vậy mục đích mình đem anh đặt ở vị trí anh trai này là gì?
Cảm giác được cô nhìn mình, Mạnh Dật Phi xoay đầu lại.
Nhìn lướt qua, cô lập tức cúi đầu. Bởi vì mẹ Mạnh là mẹ nuôi cho nên anh tất nhiên làm anh trai là chuyện đương nhiên.
Cho dù có chút đồng ý, nhưng đều bị mơ ước sắp thành sự thật làm bay đi hết.
Uông Mỹ Lệ vui vẻ đi tới chỗ Lộ Dịch Sĩ đang chờ ở đại sảnh sân bay. Anh vừa đúng dịp phải về Paris tham gia tuyên truyền bộ sưu tập mới nên thuận tiện mang cô đi trung tâm học tập.
Uông Mỹ Lệ giới thiệu qua hai bên, Lộ Dịch Sĩ khen ngợi nói: "Anh có suy nghĩ làm người mẫu nam hay không? Tôi thấy dáng người anh rất chuẩn, anh nhất định sẽ nổi tiếng."
Cô kinh ngạc nhìn Mạnh Dật Phi bên cạnh, trong lòng có cỗ chua xót không nói được. Vẫn biết anh rất đẹp trai, chẳng qua không biết trong mắt nhà thiết kế Lộ Dịch Sĩ nổi tiếng, lại có thể cũng rất đẹp. Nhưng cô lại ích kỷ không muốn chia sẻ anh với người khác.
Mạnh Dật Phi lễ độ trả lời sơ sài: "Cảm ơn, tôi không có hứng thú." Ít nhất anh muốn mình vui vẻ trong công việc.
"Thì ra như vậy." Lộ Dịch Sĩ rất tiếc đưa ra danh thϊếp, "Không sao, nếu như anh muốn thì lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi." Thật là tiếc, dáng người anh ta đúng là trời cho, anh tuyệt đối không nhìn lầm.
Đối với ánh nhìn thưởng thức của Lộ Dịch Sĩ thì trong mắt anht chỉ có một người. Xuất hiện ở chỗ đông người, anh kéo Uông Mỹ Lệ nhét một mảnh giấy vào tay cô.
Uông Mỹ Lệ mở ra nhìn- là một chi phiếu trị giá năm mươi vạn.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, "Này"
"Đây là tiền anh làm việc mấy năm nay để dành lại, không nhiều lắm nhưng em giữ lấy bên người mà dùng."
Tờ giấy mỏng mà như nặng ngàn cân. Đây là tiền anh khổ cực để dành được.
Cô không lưỡng lự trả lại, "Em không thể nhận."
"Cầm lấy!" Ánh mắt anh tràn đầy kiên trì, "Em ở nước ngoài cần có ít tiền trên người mới an tâm." Năng lực của anh không với tới nước Pháp xa xôi kia.
Mạnh Dật Phi đem chi phiếu để vào bóp da của cô xong xuôi. "Ra nước ngoài mọi việc phải cẩn thận, phải chăm sóc bản thân thật tốt."
Anh dặn dò làm cho cô không nhịn được mà đỏ mắt, hít hít mũi, Uông Mỹ Lệ cố gắng nặn ra nụ cười nhạt: “Em sẽ."
Âm thanh yêu cầu hành khách lên máy bay nhanh chóng truyền tới, Mạnh Dật Phi sờ sờ tóc cô, "Đi đi!"
Uông Mỹ Lệ nhìn anh thật lâu, sau đó không chùn bước đi về phía cửa. Cô mở to mắt không cho nước mắt chảy ra. Phần tình cảm này... làm cho cô gánh vác như thế nào?
Hai tay Mạnh Dật Phi để vào túi quần, ánh mắt trầm tĩnh ngắm nhìn bóng lưng của cô, cho đến khi không thấy được người nữa.
Trên máy bay.
Uông Mỹ Lệ nhìn những ngôi nhà nhỏ bé như đồ chơi trên mặt đất, cho đến khi mây trắng hoàn toàn che phủ mảnh đất cô mười tám năm, mới chán nản buông tha cho ý tưởng nhìn chăm chú.
Dưới chân có người nhà của cô với anh, mà cô lại rời đi.
"Không bỏ được người thân? Còn có bạn trai?" Lộ Dịch Sĩ hỏi.
Uông Mỹ Lệ lập tức phủ nhận, "Anh ấy không phải bạn trai của tôi, anh ấy là con trai của mẹ nuôi tôi, từ nhỏ đã đối với tôi rất tốt."
"Phải không?" Lộ Dịch Sĩ kinh ngạc nói: "Tôi còn tưởng hai người là người yêu."
Cô trước mắt còn chưa có bạn trai. Chờ cho đến lúc chính thức tiến vào F&R, sau đó cô sẽ lấy kết hôn làm tiền đề mà kiếm bạn trai, dĩ nhiên đối phương phải là con nhà giàu. Cô kiên quyết muốn như vậy.
Chỉ cần thoát khỏi nghèo khó dù cho muốn cô bán đi nhân cách cô cũng tình nguyện.
Còn về Mạnh Dật Phi... thì coi như anh là bạn tốt mãi mãi.
Trên đường đi buồn chán, Lộ Dịch Sĩ bắt đầu cùng cô tán gấu về chuyện nhà, "Cô kỳ vọng gì về tương lai?"
"Trở thành nhà thiết kế của F&R."
"Sau đó thì sao?" Trở thành nhà thiết kế lớn? Lộ Dịch Sĩ suy nghĩ. Đây là điều mà tất cả nhà thiết kế nào cũng mơ ước.
"Sau đó cố gắng câu rùa vàng."
Hả? Lộ Dịch Sĩ không biết nên phản ứng thề nào. Anh chần chừ hỏi: "Rùa vàng? Ý của cô là sao?"
Uông Mỹ Lệ nghiêm túc trả lời: "Chính là con nhà giàu, chính là thái tử sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng. Mục tiêu cuối cùng của tôi chính là kết hôn với người giàu."
Lộ Dịch Sĩ cảm thấy không biết khóc hay cười. Bình thường phụ nữ ham làm giàu luôn giấu giếm tâm sự, chứ không có như cô lớn tiếng nói mình ham giàu."
"Ừ tôi rất hiếu kỳ, vậy tại sao cô không có hy vọng có được tôi?" Dù gì anh cũng là nhà thiết kế nổi tiếng, chạm tay có thể bỏng, bình thường phụ nữ ham tiền vây quanh anh không ít. Nhưng cô không chút nào kín đáo đem bộc lộ ra, cô chủ yếu không suy tính qua anh.
"Anh không đủ là có tiền."
Một câu nói làm cho Lộ Dịch Sĩ á khẩu không trả lời được, anh không phục oa oa kêu to: "Tôi không đủ có tiền? Cô biết tiền lương của tôi hàng năm bao nhiêu không? Nói ra sẽ hù chết người đó!"