Chương 28
Đá văng một hòn sỏi dưới chân, nhớ lại mọi chuyện khi nãy mà tôi suýt bật cười. Trước giờ đọc nhiều tiểu thuyết nên tôi cũng chẳng lạ gì những " tình tiết ghen tuông " thế này cả. Chỉ hơi ngạc nhiên khi nó xảy đến với mình thôi à. Nhưng may ở chỗ trong tiểu thuyết thường thì những người ghen kiểu đó sẽ " tụ họp giang hồ " lại và hẹn tình địch ra " xử " tơi bời, còn tôi thì hên hên trúng ngay cô nhóc cũng thuộc dạng " hiền " nên thân thể vẫn vẹn nguyên. Hehehe
Mà không biết cái tên Minh Khôi đó kiếp trước tu luyện tốt đến cỡ nào mà giờ toàn được mấy em xinh đẹp đáng yêu thầm thương trộm nhớ nhiều đến cỡ đó. Chậc, tôi nhớ cách đây chừng hai tuần thì cũng có một nàng xinh lắm ý, đem nguyên một gói quà bọc giấy màu tím " lỡn mợn " tỏ tình ngay trước cửa lớp tôi luôn mà!! Cô nàng ấy lo lắng tới nỗi không dám ngẩng mặt lên luôn. Cả lớp thì hồi hộp nhìn biểu hiện của cậu ta như người tỏ tình là họ vậy á. Rồi các bạn biết sao hông? " hoàng tử " chỉ hơi liếc mắt xuống hộp quà rồi đáp lại bằng ba chữ rất " ngọt ngào " nhưng cũng đầy " cay đắng "
" Tôi không thích! "
Đấy, phũ đến thế là cùng! Nói xong là lạnh lùng quay lưng bỏ về chỗ ngồi để nàng ấy ngẩn ngơ đứng chơ vơ đến là tội. Nhưng nói mới nhớ, hình như lúc hắn trả lời Ngọc Ly dịu dàng bao nhiêu là độ phũ đối với các cô gái khác cũng tỉ lệ thuận bấy nhiêu. Sao lại có chuyện phân biệt đối xử như thế nhỉ? Uầy, thôi mà nghĩ chi cho nặng đầu, việc của hắn mắc mớ gì mình phải quan tâm.... Haizzz
- Nguyên!
Nghe có người gọi tên thì thấy anh Ju đang đứng trước cổng trường, vẫy tay với tôi. Hehe, anh Ju cứ như ông Bụt ấy, những lúc thế này phải đòi ảnh chở đi ăn kem để giải tỏa căng thẳng mới được à nha. Nghĩ vậy, tôi vui vẻ vẫy tay chào lại rồi nở nụ cười tươi tắn chạy đến. Nhưng bước chân tôi như bị kéo lại khi thấy một nhóm nữ sinh trông khá xinh đẹp vây quanh lấy anh ấy, bèn nép vào một góc xem chuyện vui
- Anh là học sinh trường Hồng Hà sao? Em chưa nhìn thấy anh bao giờ - Nữ sinh A hỏi giọng ngọt xớt
- Anh có bạn gái chưa? Chúng ta làm quen được hông? - Nữ sinh B nở nụ cười quyến rũ
- Anh tên là gì?
- Em với anh ra quán nước đằng kia nói chuyện nhé!
Bla Bla Bla ! ! !
Đám con gái tập trung một lức một đông hơn. Khỗ thân anh Ju không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên nhìn mặt bối rối dễ sợ. Chậc, mà phải công nhận sau bao nhiêu năm gặp lại hình như độ " handsome " của ảnh tăng lên gấp 7 lần hồi xưa: khuôn mặt góc cạnh cực kì nam tính và thu hút với đôi mắt xanh lơ màu nước biển, sống mũi thẳng tắp. Mái tóc hơi ngả sang màu nâu vì là con lai được vuốt ngược lên trông vô cùng cá tính cùng cái dáng người chạm ngưỡng 1m8 thật cân đối. Như thế này mà không làm người mẫu thì đúng là uổng phí.
- NGUYEN, HELP ME!!!!!
Tiếng kêu đầy bất lực của anh Ju cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Chết thật, nếu mà cứ như thế này thì làm sao anh Ju dẫn tôi đi ăn kem đây?! Phải nghĩ cách mới được!
Nhìn quanh quất một hồi, mắt tôi chợt dừng lại trước người con trai đang tì người vào tường ở gần đó, nhìn sang tôi với ánh mắt quái lạ. Cơ mà còn ai vào đây ngoài cái tên Minh Khôi chết bầm đó chứ. Được rồi, sẵn tiện trả thù luôn vụ " ghen tuông " hồi nãy, tôi đã nghĩ ra kế rồi. Nhìn lại hắn với tấm lòng tội lỗi sâu sắc, tôi bèn nhe răng cười một cái khiến cậu ta khẽ nhíu mày nghi ngờ
Uầy, Minh Khôi à, xin lỗi cậu nhé!
Hít một hơi thật sâu, tôi bắt loa tay, hét lớn:
- MỌI NGƯỜI ƠI, MỸ NAM MINH KHÔI ĐANG CHỤP HÌNH VỚI FAN HÂM MỘ Ở ĐẰNG KIA KIÀAAA, AI MUỐN CHỤP CHUNG VỚI CẬU ẤY THÌ RA ĐÓ ĐIIIIII ! ! !
- Cái gì, Hoàng tử Minh Khôi á??
- Đâu? Anh ấy đâu? Tớ cũng phải xin chụp một tấm mới được!!
- ...
Đám nữ sinh nhanh chóng tản ra chạy về phía hắn nhanh dến mức cậu ta chẳng kịp bỏ trốn. Haizz, đúng là sức hút của mỹ nam quả thực quá đáng sợ. Thừa cơ hội này, tôi và anh Ju liền lao vào chiếc ô tô của anh ấy mà vọt lẹ ( tội lỗi quá =_ =""" )
- Không ngờ con gái Việt Nam lại " bạo " đến như vậy! Chẳng thua gì con gái Mĩ! - anh quệt mồ hôi trên trán, thở " phù " đến là buồn cười
- Làm gì có chuyện đó, anh đừng có quơ đũa cả nắm nhu vậy, em đâu có như vậy đâu! - tôi phản đối
- Ờ thì đúng.... Vậy... anh chở em về nhà luôn nhé?!
- Không! Em muốn đi ăn kem!
Đánh ánh mắt sang phía tôi, anh phì cười:
- Ok!
Anh đưa tôi đến một quán kem rất dễ thương. Quán có hai tầng được phủ một màu xanh dương dịu mắt. Không gian bên trong lại khá rộng rãi. Hơi lạnh từ chiếc máy điều hòa lan tỏa khắp quán làm bao nhiêu cảm giác nóng nực ngoài phố được xua tan nhanh chóng . Trên tường treo những bức tranh màu sắc rất tươi và đẹp mắt . Bao nhiêu đó đủ làm tôi hí hửng và hài lòng đến nhường nào, cứ tưởng như vầy là yên thân, ai dè...
- Anh gì đó ơi, em cơ thể chụp với anh tấm hình được không?
-Không, anh chụp với em nhé!
bla bla bla .....
Đấy, đời nó nghiệt ngã thế đấy. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, né được vỏ dừa thì dính ngay vỏ dứa. Hầy, trai đẹp ơi là trai đẹp, đẹp làm gì để khổ thân vậy ông anh, khổ lây qua cho em luôn đây nè. Haizz, cứ thế này thì chừng nào mới có thể thưởng thức kem ngon đây hả trời. Sao tự dưng hôm nay cái lộc ăn của tôi nó lại đen đủi thế nhở?!
Chợt, một cánh tay vòng qua eo tôi, kéo sát tôi vào lòng anh ấy. Tôi ngạc nhiên đến mức nói không nên lời, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì câu nói của ảnh khiến tôi đơ nặng :
- Sorry, this is my girl friend ???? We're going together!!
Câu nói của anh ấy khiến cho bầu không khi xung quanh chìm vào một khoảng im lặng đến đáng sợ, có nàng còn suýt làm rớt chiếc điện thoại trong tay ra ấy chứ. Một vài giây sau, các cô gái ngượng ngùng nhìn tôi, áy náy nói:
- Xin lỗi em nhé, chị làm phiền rồi
- I'm sorry...
Anh chỉ mỉm cười nhẹ rồi nắm lấy tay tôi bước lên tầng hai của quán. Lên tới nơi tôi mới hoàn hồn lại được, liền đấm túi bụi vào người anh:
- Đáng ghét! Sao anh lại dám nói như vậy với họ chứ??? Ôi trời ơi ! ! !
- Anh xin lỗi mà - anh cười khổ, vội giữ lấy cổ tay tôi, đưa ánh mắt xanh lơ dịu dàng nhìn cái biểu cảm giận hờn của tôi - Thôi nào cô bé, đừng giận nữa!
Ơ....
contiep..