Chương 6

Trong ngôi nhà bằng đá kiên cố sạch sẽ ngăn nắp, một con báo tuyết với bộ lông bông xù mềm mại đang nằm cuộn tròn trên giường đá dựa vào tường, cái đuôi dày và dài được cuộn tròn trong ngực con báo tuyết, ngủ ngon lành.

Không biết qua bao lâu, con báo tuyết hơi nhúc nhích cái mũi hồng nhạt, chóp đuôi màu đen ôm trong ngực cũng bắt đầu vô thức vặn vẹo.

Ngải Vi Lạp rõ ràng biết mình lại đang nằm mơ, nhưng trong giấc mơ, cô không thể khống chế được hành vi của mình, chỉ có thể nhìn hình dáng trưởng thành của mình trong giấc mơ bằng đôi mắt lạnh lùng: Vì ngoại hình nổi bật nên cô trở thành giống cái xinh đẹp nhất Tát Đạt, đã từ chối rất nhiều sự theo đuổi của người thú, chỉ gần gũi duy nhất với người thú báo Bá Cách mà thôi.

Nhưng Bá Cách hề không đối xử nhiệt tình với bản thân trong giấc mơ như những người thú khác, thái độ của anh ta vẫn luôn thờ ơ lãnh đạm.

Nếu đặt ở hiện thực, cô nhất định sẽ không “chấm” loại tính tình lạnh lùng như Bá Cách đâu, điều cô mong muốn là một báo (bạn) đời biết quan tâm chăm sóc cơ.

Song, trong giấc mơ cô cứ như bị trúng tà vậy, mặc dù Bá Cách lạnh nhạt nhưng cô vẫn liên tiếp đến gần anh ta, hỏi han ân cần thì cũng thôi đi, thậm chí còn nấu cơm cho anh ta và tặng cả thảo dược mà bản thân cực cực khổ khổ kiếm được.

Ở trong mơ khi cô làm những việc này cũng không dè chừng gì bộ tộc người thú cả, cho nên các thành viên trong bộ tộc ai nấy đều rõ mồn một tâm tư của cô, đều cho rằng cô và Bá Cách là một đôi. Ngay cả bản thân cô trong giấc mơ cũng cảm thấy như vậy.

Chỉ là, cảnh trong mơ chuyển đổi. Ngải Vi Lạp phát hiện ở trong mơ cô và Bá Cách không có kết duyên làm bạn đời với nhau mà thay vào đó, trong một lần Bá Cách ra ngoài săn thú đã cứu được một giống cái thành niên lạc đàn. Sau đó anh ta mang giống cái đó về bộ tộc, còn sắp xếp cho cô ta ở trong nhà anh ta.

Ngải Vi Lạp có sự phân biệt rõ ràng giữa yêu và ghét, đồng thời có tính chiếm hữu rất cao. Bản thân cô trong giấc mơ cũng vậy, cô không thể chịu đựng được khi thấy có một giống cái thành niên sống trong nhà bạn đời mình, nói sao cũng phải làm cho Bá Cách đuổi giống cái kia ra ngoài, để cô ta sống trong một ngôi nhà dành riêng cho những giống cái thành niên độc thân trong bộ tộc.

Không ngờ Bá Cách lại từ chối, lần đầu tiên, một người có tính cách lạnh lùng như anh ta lại tỏ ra thiếu kiên nhẫn với bản thân cô trong giấc mơ, thậm chí còn dùng giọng điệu cứng rắn lạnh lẽo bảo cô không cần xen vào chuyện của anh ta.

Ngải Vi Lạp trong mơ chưa bao giờ phải chịu sự ấm ức như thế này, thế là cô ngay lập tức nổi giận với Bá Cách.

Tất nhiên, Ngải Vi Lạp rất tức giận ngoảnh mặt làm ngơ, còn về giấc mơ kéo dài này cũng đột nhiên tan vỡ, sau đó cô từ từ tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

“Bốp…”

“Rầm, rầm…”

Khi Ngải Vi Lạp tỉnh dậy, cô cảm thấy khó chịu và buông cái đuôi ra, cái đuôi dày bông xù đập vào giường đá với tâm trạng thấp thỏm không thôi.

Tức chớt gòi!

Thật sự là tức chớt báo xinh đẹp mà!

Làm sao có thể có một người thú cặn bã như vậy chứ?

Với cả, sao cô trong mơ lại có thể mù quáng, đi thích một người thú báo không biết quan tâm chăm sóc thế kia?

Ngải Vi Lạp thực sự không hiểu nổi, cái đuôi liên tục đập vào giường đá bộc lộ tâm trạng không tốt của cô lúc này.

Mấy ngày trước cô chỉ mới mơ được nửa đầu giấc mơ này thôi, mặc dù lúc đó cô có hơi chán ghét nhưng cũng không coi nó ra gì, ai biết hôm nay cô lại mơ tiếp, thậm chí còn nằm mơ thấy Bá Cách sẽ “nhặt” về một giống cái thành niên?

Giống cái dễ nhặt đến thế cơ á? Đặc biệt còn là giống cái thành niên nữa mới ghê chớ!