Vì sao cô lại mơ giấc mơ như thế? Vậy mà là đoạn tiếp theo của giấc mơ lần trước! Chẳng lẽ là vì ban ngày cô gặp Bá Cách sao? Nhưng mà lần trước cô cũng gặp Bá Cách mà có nằm mơ đâu?
Ngải Vi Lạp nghĩ không ra chân mày nhíu chặt. Cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gì cô nằm nhớ lại cảnh trong mơ lần nữa.
Cô nhớ tới bản thân trong mơ giống như có vấn đề ở đầu, mặc kệ thái độ Bá Cách tồi tệ cỡ nào vẫn cứ thích anh ta là giận điên người.
Sao cô có thể làm ra chuyện đó được? Loại người thú giống đực giống Bá Cách trong mơ, Ngải Vi Lạp cô cóc thèm nhé!
Còn cả câu nói “Tôi chưa bao giờ thừa nhận cô là giống cái của tôi” lại càng kỳ quái hơn, nếu không thừa nhận vậy vì sao lại nhận lấy ý tốt của cô trong mơ chứ? Vì sao lúc tất cả người thú trong bộ tộc đều cho rằng bọn họ sẽ kết làm bạn đời không chịu đứng ra làm sáng tỏ tin đồn?
Không từ chối, không làm sáng tỏ, vậy thì còn là giống đực tốt cái gì?
Tuy Ngải Vi Lạp không quá hiểu về giống đực trong bộ tộc, nhưng cô biết không người thú giống đực nào sẽ đối xử với giống cái giống như Bá Cách trong mơ!
Quá xấu xa! Quá ghê tởm!
Còn câu nói “đã từng cứu tôi”...
Ngải Vi Lạp chỉ muốn cười lạnh, nếu cô trong mơ biết sau này Bá Cách sẽ là giống đực xấu xa như thế, cô nhất định sẽ không cứu anh ta! Mặc xác anh ta đổ máu quá nhiều mà chết trước mặt mình cô cũng sẽ không chớp mắt lấy một cái!
Ngải Vi Lạp muốn hừ một tiếng lại sợ bị các người thú gác đêm chú ý, nên đành há mồm lén cắn chóp đuôi mình một chút.
Úi, đúng rồi, cô trong mơ vậy mà còn đi dọa nạt giống cái yếu ớt tên Ý kia nữa!
Không đúng không đúng, cái này không phải trọng điểm! Trọng điểm là Ngải Vi Lạp cô sao có thể làm ra chuyện dọa nạt giống cái yếu ớt được?
Hơn nữa chuyện đó vốn không phải là lỗi của người ta, là do Bá Cách trong mơ quá xấu xa!
Ngải Vi Lạp vừa tức vừa giận, chóp đuôi trong lòng bắt đầu không yên phận mà vặn vẹo, chẳng qua cô sợ đánh thức Lạc Lan bên cạnh nên chỉ có thể cố gắng mà ôm lấy đuôi.
Hừm, còn cả cảnh cuối cùng trong mơ nữa, sao cô có thể vì nhìn thấy hổ răng kiếm khổng lồ mà sợ tới mức không thể động đậy chứ? Lại còn hét chói tai nữa! Ngải Vi Lạp cô còn lâu mới hét chói tai.
Ngải Vi Lạp lại cắn chóp đuôi thêm ngụm nữa, cô cắn rất nhẹ không làm đau bản thân.
Sau khi phản bác tất cả hành động không hợp lý trong mơ, Ngải Vi Lạp lại quay trở lại vấn đề mà cô muốn biết nhất…
Bóng trắng lao về phía hổ răng kiếm khổng lồ rốt cuộc là cái gì?
Trong đầu Ngải Vi Lạp hiện lên không ít dã thú có bộ lông màu trắng, nhưng lực công kích của đám thú đó đều không quá mạnh, hoàn toàn không dám đối đầu với hổ răng kiếm khổng lồ, càng đừng nói là lao tới cứu cô.
Nếu không phải dã thú, vậy chỉ có thể là người thú. Chỉ có người thú mới không sợ hổ răng kiếm khổng lồ hung mãnh.
Như vậy vấn đề xuất hiện là, trong bộ tộc Tát Đạt có người thú nào có hình thú là màu trắng đây?
Cô vừa nghĩ như vậy, bóng dáng sói tuyết con bối rối đến mức muốn chôn đầu xuống bùn ban sáng lại hiện ra trước mắt Ngải Vi Lạp.
Ừm, Vưu Kim…?
Sẽ là anh sao?
Chân trời vừa xuất hiện vầng sáng mỏng manh người thú của bộ tộc Tát Đạt đã thu xếp xong mọi thứ, xuất phát về hướng khu rừng Lục Vụ.
“Ngải Vi Lạp, tối qua hình như mình năm mơ.”
Ngải Vi Lạp có hơi thất thần vì cảnh trong mơ tối qua, đôi mắt xanh vàng của cô cũng đang âm thầm liếc nhìn liên tục về phía sói tuyết con cả người lông trắng cách đó không xa, nghe được giọng nói chứa chút mờ mịt của Lạc Lan cô cũng chỉ trả lời có lệ: “Bạn mơ thấy gì?”
“Mình mơ thấy có thứ gì đánh vô mặt mình!”
Suy nghĩ bay xa của Ngải Vi Lạp chợt hoàn hồn, cả cái đuôi xõa tung của cô cũng cứng còng trong chớp mắt, mà chóp đuôi mang chút màu xám cũng muốn lặng lẽ giấu ra phía sau bản thể, lại bị ý chí mạnh mẽ của bản thể chặn lại.
“Phải không?” Giọng nói của Ngải Vi Lạp vô cùng bình tĩnh.
“Ừm ừm, sau đó mình tỉnh dậy.” Lạc Lan dường như có hơi âu sầu, cô nàng còn giơ vuốt lên giã gãi lỗ tai tròn tròn của mình: “Lúc tỉnh lại hình như mình thấy bạn đang nhìn mình, này chắc là không phải mơ chứ?”
“... Không phải.” Ngay cả việc cô nàng bị chóp đuôi đánh vào mặt cũng không phải mơ.
Tâm trạng Ngải Vi Lạp lúc này vừa phức tạp vừa chột dạ, lúc cô đang do dự có nên nói thật cho Lạc Lan biết không lại nghe cô nàng nói thế này.
“Hả, trễ vậy mà bạn chưa ngủ sao? Mình nghe Phi Nhĩ Đức nói hôm nay chúng ta còn phải đi rất lâu đấy.”