Chương 3

"Anh ta là quán quân thì mắc gì mình phải vui?” Ngải Vi Lạp tiếp tục hỏi.

Điều này khiến Lạc Lan bối rối, đôi mắt vàng của cô nàng nâu nhạt tràn đầy nghi ngờ, giọng nói có chút do dự nhưng cũng có chút chắc chắn:"Không phải bạn… thích Bá Cách sao?”

Ngải Vi Lạp thích Bá Cách, cũng như cô nàng thích Cáp Duy vậy.

Nghĩ tới lời thề của Cáp Duy trước khi thành niên rằng sẽ đợi cô nàng thành niên, còn nói muốn làm bạn đời với cô nàng. Trong lòng Lạc Lan tức thì cảm thấy siêu siêu ngọt, cái đuôi màu nâu nhạt cũng vì tâm tình của cô nàng mà khẽ đung đưa.

Lại không biết lời nói của bản thân đã làm cho Ngải Vi Lạp thẳng thừng sợ hãi. Ngải Vi Lạp theo bản năng lùi lại không nói gì, đôi mắt màu vàng lục cũng nheo lại, mái tóc vốn bồng bềnh hơi xù lên. Nhưng chỉ sau một lúc, mái tóc xù lên đã tập hợp lại và trở lại trạng thái bồng bềnh như cũ.

"Ai nói với bạn là mình thích anh ta?"

Người thú đều là tai thính mắt tinh, vì để ngăn chặn những người thú khác nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn cô, Ngải Vi Lạp hạ thấp giọng nhất mức có thể để chỉ Lạc Lan ở gần cô nhất mới có thể nghe thấy.

"Hả?" Lời nói của cô như sấm sét nổ tung trong đầu Lạc Lan, kéo cô nàng ra khỏi trạng thái ngọt ngào vừa rồi, âm lượng cô nàng cũng vô thức tăng lên rất nhiều:"Bạn không thích… Bá Cách á?”

Lời còn chưa dứt, miệng Lạc Lan đã bị một móng vuốt đầy lông che lại, chặn lời nói tiếp theo.

“Ưm ưm ưm?”

Ngải Vi Lạp đã nhận thấy có người đang nhìn tới, cái đuôi to tròn mềm mại của cô không chút suy nghĩ mà quấn quanh người Lạc Lan, kéo cô nàng ra khỏi khu vực đó.

Nhiều người thú không để ý lắm hành động của các cô, chỉ nghĩ rằng đó là các con non chơi đùa lẫn nhau mà thôi.

Ngải Vi Lạp, người hoàn toàn tập trung vào Lạc Lan, không chú ý tới, sau khi Leopard Beast Bá Cách vốn bình tĩnh nhận thấy chuyển động của họ, đôi mắt vàng nhạt của anh rơi vào cô.

Mà Ngải Vi Lạp lúc này đang hoàn toàn tập trùng vào Lạc Lan cũng không chú ý tới, Bá Cách vốn đang bình tĩnh, sau khi nhận thấy động tĩnh của các cô thì đôi mắt vào vàng kim nhạt của anh ta đã đặt trọng tâm lên người cô.

Ngoài ra còn có một đôi mắt trong xanh cũng đang dõi theo cô rời đi.

“Bá Cách, đó có phải là Ngải Vi Lạp không?”

Đứng bên cạnh Bá Cách là một người thú cáo có bộ lông đỏ rực tên là Tư Lạp Tư, anh ta thấy Bá Cách nhìn chằm chằm hai con non giống cái rời khỏi thì không khỏi thấp giọng hỏi.

"Ừm."

"Cô ấy xinh thật đấy." Tư Lạp Tư không khỏi thở dài, sau đó anh ta dường như nghĩ đến điều gì, đôi mắt cáo nheo lại lộ ra một chút ý cười nhẹ:"Có vẻ như cô ấy cũng gần như thành niên rồi."

Lần này, Bá Cách không trả lời Tư Lạp Tư mà cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.

……

"Ưm ưm ưm…" Ngải Vi Lạp, bạn làm gì vậy?

Miệng Lạc Lan vẫn bị Ngải Vi Lạp chặn lại, chỉ có thể phát ra một tràng tiếng"Ưm ưm ưm”, cô nàng không thể làm gì khác hơn là trợn đôi mắt to tròn để"hỏi”.