Trong chốc lát, nước bọt không tự giác mà chảy ra khỏi miệng. Cậu vô thức liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc của mình, theo bản năng chạy về phía có mùi máu tươi. Cậu đang đói bụng, muốn được ăn!
Hoa Uyên lặng lẽ đến gần, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng và hầu như không chạm vào bất kỳ cành lá khô nào.
Điều kỳ lạ là càng đến gần nơi toả ra mùi máu, nhiệt độ xung quanh càng giảm. Nhiệt độ này, quả thực không giống mùa hè.
Hoa Uyên đem cổ áo kéo cao lên.
Chẳng mấy chốc, ở trong rừng sâu cậu đã tìm thấy nguồn gốc phát ra mùi máu tươi thơm ngon.
Một người nam nhân bị thương nặng nằm trên mặt đất phủ đầy lá thông khô. Hình như đã bất tỉnh, mắt nhắm nghiền và hô hấp mỏng manh.
Quần áo của hắn dính đầy máu, xung quanh có những vết máu loang lỗ và những mảnh vụn băng giá rơi rời rạc trên đất. Điều gây chấn động nhất chính là có một gốc cây hồng sam khổng lồ cách đó không xa. Thân cây hồng sam dày đến mức đủ cho ba bốn người vây quanh. Nhưng vào lúc này, nó bị gãy làm đôi. Như thể, vừa bị giáng phải một đòn chí mạng.
Có vẻ như đã có một cuộc chiến ác liệt ở đây.
Nhưng, bây giờ đang là mùa hè. Những vụn băng này đến từ đâu?
Hoa Uyên không có ý định suy nghĩ nhiều về việc này, cậu âm thầm cắn đầu lưỡi của chính mình. Mùi máu nồng nặc từ người nam nhân này liên tục cám dỗ dây thần kinh của cậu.
Cậu bước ra khỏi bóng tối, ngập ngừng tiến lại gần vài bước. Sau khi phát hiện người nam nhân không có động tĩnh gì, cậu mạnh dạn tiến lại gần với tiếng lá cây xào xạc.
Sau khi đến gần, trong mắt cậu hiện lên một tia kinh ngạc.
Người nam nhân đang bất tỉnh này có dung mạo khá đẹp trai.
Sống mũi cao, đôi môi mỏng hơi hé mở. Vết máu dọc theo gò má đã khô một nửa. Khuôn mặt lập thể gọn gàng, mái tóc dính đầy bùn đất và máu, có phần hơi lộn xộn. Mặc dù đang hôn mê, nhưng vẻ mặt vẫn rất cao quý.
Làm người nhìn cảm thấy có chút thương tiếc.
"Chậc chậc, thật là đáng tiếc."
Hoa Uyên cảm thấy có hứng thú, cậu ngồi xổm xuống trước mặt người nam nhân và nhìn hắn hồi lâu.
Sao một người đẹp trai như vậy lại có kết cục bi thảm vậy a? Cậu có linh cảm rằng người nam nhân này khi còn sống hẳn là người rất cường đại.
Đáng tiếc, ngay cả hơi thở mỏng manh cuối cùng cũng sắp bị cậu lấy đi.
Hoa Uyên tốn rất nhiều công sức mới kéo được người nam nhân từ dưới đất lên, giúp hắn tựa lưng vào thân cây.
Nâng cao vị trí cơ thể của thức ăn để tiểu tang thi có thể gậm cắn dễ dàng hơn.
"Ách!" Hoa Uyên phát huy hết sức lực của mình, chưa kể người này khá nặng nề.
Hoa Uyên nhìn đôi chân dài đến khó tin của người nam nhân với vẻ mặt ghen ghét. Đánh giá từ cân nặng và chiều dài chân, người này chắc chắn là một Alpha.
Dù đã gây ra động tĩnh lớn nhưng người nam nhân này vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.
Phỏng chừng là sắp ngủm rồi!
Vì tiếc nuối những thứ đẹp đẽ, Hoa Uyên đưa tay vuốt ve mái tóc của người nam nhân. Sau đó nhéo nhẹ vào khuôn mặt tuấn tú của hắn.
"Dù sao người cũng sẽ chết." Hoa Uyên nhẹ nhàng nói, giọng nói mềm mại dễ nghe vang vọng trong rừng rậm yên tĩnh.
Cậu mở miệng, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ và nhắm vào một bên cổ của người nam nhân. Một tia nắng xuyên qua rừng cây và rơi xuống mái tóc của hai người.
Ngay lúc cậu đang cúi đầu định cắn một ngụm thì đột nhiên, một cỗ lực cực lớn tóm lấy cổ của cậu.
"Agh..." Hoa Uyên đau đến mức, theo bản năng muốn giãy dụa. Cậu kinh hãi, phát hiện mình căn bản không thể động đậy!
Người nam nhân đang hôn mê sâu, thực sự đã mở mắt vào lúc này.
Đó là đôi mắt phượng rất đẹp, hẹp và hướng lên trên. Nhưng lại có khí chất sắc bén, ánh mắt điềm tĩnh không chút gợn sóng và đôi đồng tử màu đen lạnh như băng giá.
"Cậu đang muốn làm cái gì?"
Lam Trì lạnh lùng nói.
Lúc này, một loại cảm giác sợ hãi mãnh liệt không thể giải thích khiến Hoa Uyên có cảm giác như rơi vào hầm băng.