Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Có Muốn Yêu Đương Với Tiểu Tang Thi Omega Ngọt Ngào Không?

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vì cái gì máy dò tín hiệu đột nhiên bị hỏng? Xung quanh đây có cái gì đó sao?

Lam Trì vừa bước được một bước thì bỗng nhiên giẫm phải thứ gì đó phát ra tiếng "răng rắc".

Hắn nhìn xuống, thấy những chiếc lá vàng khô trải dày đặc trên mặt đất. Giữa hai mảnh lá rụng, ẩn giấu một quả cầu thủy tinh màu xanh trong suốt như pha lê.

Hắn quỳ xuống nhặt quả cầu thủy tinh lên. Nó dính đầy bùn đất nhưng vẫn tỏa ra ánh sáng màu xanh.

Đồng tử của Lam Trì khẽ run lên, đây là...

Đúng lúc này, bốn phía truyền đến một tiếng gầm trầm thấp. Nó giống như thủy triều tràn tới từ bốn phía, trong không khí lập tức trở nên lạnh lẽo!

Lam Trì nhạy bén nhận thức được nguy hiểm, hắn nhanh chóng đứng dậy. Dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh.

Giữa đống lá khô, những tang thi lần lượt xuất hiện từ trong bóng tối của khu rừng. Bước chân của chúng cứng ngắc, mùi thối rữa nồng nặc đọng lại trên làn da nứt nẻ, hốc mắt trống rỗng lộ rõ sự tham lam và khát máu.

Dường như, lũ tang thi đang bị một thế lực nào đó điều khiển. Chúng từng bước tiến về phía trước, bao vây dày đặc và ngăn chặn mọi đường đi của Lam Trì.

Vẻ mặt của Lam Trì không lộ ra chút biểu tình, đem quả cầu thủy tinh màu xanh nhét vào túi.

Sau đó hắn hơi nâng lòng bàn tay lên, trên đầu ngón tay lóe lên tia sáng xanh như băng.

Trong phút chốc, những đốm sáng xanh ngưng tụ trong không khí thành những hạt mưa, tạo thành vô số lưỡi băng thon dài và sắc bén!

Những lưỡi kiếm băng này trút xuống như một cơn gió. Ngay lập tức biến thành một cơn mưa lạnh đầy sát khí, đâm vào những tang thi đang đến từ mọi hướng.

Đám tang thi gào thét thảm thiết, một trong số chúng tan xương nát thịt dưới ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi kiếm băng trước khi chúng kịp phản ứng.

Tuy nhiên, đám tang thi này giống như làn sóng vô tận, điên cuồng gào thét, lần lượt ập tới vây quanh Lam Trì.

Lam Trì đã quen với việc đối phó với tang thi, nhưng lần này hắn không có đồng đội. Nếu sử dụng dị năng quá lâu, hắn sẽ bị dị năng phản hệ.

Hắn phải rời khỏi đây một cách nhanh chóng.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói khàn khàn và ác ý vang lên: "Lam Trì ở chỗ này! Hắn hiện tại đang bị trọng thương. Chúng ta cùng nhau hợp lực lấy đầu hắn đi!"

Lam Trì nhận ra bọn họ, đó là những kẻ tội phạm bị trục xuất khỏi chủ thành. Ở bên ngoài, có vô số kẻ liều lĩnh muốn tìm hắn trả thù mà bỏ mạng nhiều đến mức không đếm xuể.

Ánh mắt của Lam Trì lạnh lẽo, vô cảm nhìn chằm chằm vào đám người ẩn nấp trong bóng tối.

****

Hoa Uyên đang liều mạng chạy như điên!

Tim cậu đập loạn trong l*иg ngực, l*иg ngực phập phồng như bị búa nặng đánh vào. Phía sau vang lên tiếng hét của nhân loại:

"Tiểu Uyên! Mau dừng lại! Đừng chạy loạn."

Cậu không thể dừng lại, nếu dừng lại cậu sẽ chết.

Tang thi và nhân loại tuyệt đối không thể trở thành bạn bè. Là tang thi, cậu phải tránh xa con người để sống sót ở mạt thế.

Cậu đi qua nhiều khu phố vắng vẻ và nhìn thấy những con tang thi đang lang thang tìm kiếm thức ăn trên đường phố. Xe cộ và nhà cửa đổ nát, những tòa nhà cao tầng phía xa đổ bóng dài dưới ánh nắng mặt trời.

Lúc này, ánh mắt của thiếu niên có chút mê mang.

Cậu nghĩ mãi không ra, vì cái gì trước đó cậu lại trà trộn vào đội ngũ của nhân loại. Vào thời điểm quan trọng này, cậu phải lựa chọn đi theo bản năng sinh tồn của tang thi.

Dù là tang thi hay con người, tất cả đều cần phải chiến đấu theo nhóm. Bây giờ cậu đang đối mặt với bốn chiến sĩ Alpha, và tất cả họ đều có súng ống hạng nặng trong tay. Ai biết được, liệu những con người xảo quyệt và gian trá này có gϊếŧ cậu chỉ bằng một phát súng khi cậu thả lỏng cảnh giác hay không!

Mặt trời đã lên cao đến đỉnh tòa nhà đổ nát, cái nắng mùa hè thiêu đốt khiến toàn thân cậu khó chịu vô cùng. Cậu quyết định chạy ra khỏi rìa thành phố và xâm nhập vào một khu rừng tươi mát.

"Đó là Rừng Tịch Cốt! Tiểu Uyên, em không được đến đó!!!"

Trần Song hét lên, nhưng bóng dáng của Hoa Uyên nhanh chóng biến mất vào trong khu rừng như con thuyền đơn độc bị dòng nước ngầm cuốn đi.

Khu rừng rậm rạp và tối tăm giống như con thú khổng lồ đang trú ngụ trong bóng tối. Lá cây che kín bầu trời khi bước vào, dường như ánh sáng mặt trời đã bị nó nuốt chửng, thậm chí nhiệt độ cũng giảm xuống vài độ.

Những mảnh ánh sáng nhỏ vụn hiện trên mặt đất, trong không khí tràn ngập mùi gỗ và đất. Tiếng chim hót quái dị thỉnh thoảng vang lên trong khu rừng kỳ ảo và lạnh lẽo.

Cuối cùng cũng thoát khỏi đám người đó, Hoa Uyên thở phào nhẹ nhõm.

Thị lực của tang thi không tốt nhưng khứu giác của chúng lại rất nhạy bén. Bỗng nhiên, Hoa Uyên ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.

Mùi hương này rất thơm ngon, vị ngọt của máu người từ xa vọng tới.

Có người bị trọng thương! Và người đó chỉ có một mình!
« Chương TrướcChương Tiếp »