Chương 2: Xem em như anh cầu xin em(2)

Nguyệt Vy lắc đầu xoay trái xoay phải đều không tránh được nụ hôn của Hải Thiên.

Lực tay của anh mạnh kinh người, Nguyệt Vy đau đến nức nở.

Đôi môi vừa hé ra một chút, chiếc lưỡi trơn ướt đã xộc vào, không ngừng dây dưa mυ"ŧ mát.

Nguyệt Vy cảm thấy kinh tởm vô cùng.

Những thước phim trong đoạn video kia lại hiện lên trong đầu cô.

Hải Thiên cũng như thú dữ ghì chặt lấy Trương Mỹ Nhi như vậy.

Cô vừa cảm thấy uất ức vừa tức giận, cô không chịu nổi cảm giác Hải thiên dùng đôi môi đã chạm qua người phụ nữ khác để hôn mình.

Nguyệt Vy dùng hết sức bình sinh đẩy Hải Thiên ra, nhưng anh vững vàng như ngọn núi, mảy may không chuyển động.

Cảm nhận lưỡi anh trong miệng cô đang làm loạn, Nguyệt Vy hung hăng cắn mạnh xuống.

Cổ họng Hải Thiên bật ra tiếng rên khẽ khàn, nhưng vẫn nhất quyết không buông ra.

Thậm chí còn ra sức hôn cuồng nhiệt, cảm giác như nuốt cô vào bụng luôn vậy.

Nước mắt Nguyệt Vy rơi đầy trên mặt.

Xấu hổ tủi nhục khiến cô càng thêm căm ghét Hải Thiên.

Đến khi Hải Thiên vừa buông cô ra, Nguyệt Vy đã không do dự tát thẳng lên mặt Hải Thiên một cái.

"Chát"

Mặt Hải Thiên lệch hẳn về một bên.

Cái tát không đau, nhưng đủ để khiến lòng anh tê tái.

Nguyệt Vy ngước đôi mắt ngập nước nhìn Hải Thiên, giọng nói nghẹn ngào đi trong nỗi căm tức: "Đừng để tôi phải căm ghét anh thêm. Hải Thiên chúng ta kết thúc ở đây. Tôi nói rồi, điều gì tôi cũng có thể tha thứ được ngoại trừ chuyện này. Bạn trai tôi có thể xấu, có thể nghèo, nhưng tuyệt đối không được không chung thủy."

Dứt lời, cô loạng choạng bước xuống giường.

Vừa định bước đi, thì cổ tay bất ngờ bị nắm lại.

Nguyệt Vy không xoay người, nhưng cũng không rút tay ra.

Dáng vẻ thờ ơ lãnh đạm, điều này so với phản kháng mãnh liệt càng khiến Hải Thiên đau lòng hơn.

Anh kéo Nguyệt Vy vào lòng, ra sức ôm chặt lấy cô, cái ôm khiến Nguyệt Vy gần như ngạt thở, anh cất giọng tha thiết: "Nguyệt Vy, xin em, anh cầu xin em đừng rời bỏ anh. Anh thề đêm đó là anh bị bỏ thuốc, anh không hề có chủ ý với Mỹ Nhi. Tin anh, xin em tin anh một lần thôi, được không em? Được không? Vy, đừng chia tay, anh không muốn, anh không muốn mất em. Vy, cho anh một cơ hội được không em?"

Trong mắt Nguyệt Vy bây giờ, Hải Thiên không khác nào đứa trẻ vòi vĩnh người một món đồ ưa thích.

Giọng nài nỉ tha thiết thành khẩn của anh không khỏi khiến cô mủi lòng.

Nhưng những thước phim kia cứ ám ảnh lấy tâm trí Nguyệt Vy không ngơi nghỉ.

Giờ đây, mỗi lần Hải Thiên ôm cô, mỗi lần Hải Thiên hôn cô, Nguyệt Vy đều không cảm thấy ngọt ngào ấm áp như ngày xưa nữa.

Bị bỏ thuốc ư? Cô cười nhạt: "Làm sao tôi biết được là anh bị bỏ thuốc hay tự nguyện? Lần trước tôi nhìn thấy anh và cô ta trong thang máy hôn nhau thì sao? Lần đó anh cũng bị bỏ thuốc à? Có đúng vậy không?"

Hải Thiên biết bây giờ anh có giải thích trăm ngàn lần Nguyệt Vy cũng không tin.

Lần trước hôn nhau ở trong thang máy, là việc hoàn toàn ngoài ý muốn, vốn dĩ lúc đó, Nguyệt Vy đã bỏ qua nhưng giờ chuyện đó chẳng khác nào giọt nước tràn ly.

Thù cũ tích hận mới, anh biết để cô tha thứ cho hắn là điều không hề dễ dàng.

Thế nhưng, anh sẽ không bỏ cuộc.

Sẽ không.

Hải Thiên buông Nguyệt Vy ra, nhìn thẳng vào đôi mắt buồn bã của cô, dịu giọng nói: "Anh biết, bây giờ bất kể lời giải thích nào đều thừa thãi đối với em. Nhưng Vy à, lẽ nào tình yêu giữa anh và em nói dứt là dứt như thế sao? Anh không tin em không còn yêu anh. Anh không tin.

Nguyệt Vy nghe thấy lời này, trái tim bất chợt nhói lên.

Cô căn môi, lạnh lùng gạc bàn tay Hải Thiên ra.

Nguyệt Vy bước lùi về sau một bước, rõ ràng chỉ là một bước nhưng sao anh lại thấy xa xôi đến vô tận.

Cánh tay Hải Thiên đờ đẫn giữa không trung, mãi chẳng thể thu về.

Nguyệt Vy của anh chẳng còn nhìn anh cười ngọt ngào như xưa, giờ đây trên khuôn mặt ấy chỉ còn sự lạnh lùng thờ ơ đến vô tận.

"Hải Thiên, vấn đề giữa chúng ta không phải là còn yêu hay không? Cho nên, anh đừng cố chấp nữa. Tôi không thể tiếp tục ở bên cạnh anh bởi vì tôi biết tôi và anh không thể dài lâu. Tôi tha thứ cho anh, chấp nhận cho anh một cơ hội nữa, thì ai sẽ chịu trách nhiệm với Trương Mỹ Nhi đây?"

Ngừng một chút, cô tiếp lời: "Hay anh định xem như không có chuyện gì xảy ra. Ngủ với người ta xong liền dứt áo ra đi. Hải Thiên, rất có thể, bây giờ, Mỹ Nhi đã mang thai con của anh rồi cũng nên."