Chương 34: Ấm áp 8

Dù sao Tề Tín cũng chỉ là chấn thương sọ não nhẹ, nằm viện nửa tháng là được ra. Vừa về, cũng không nghỉ lâu thêm, anh đã phải đến công ty.

Vừa vào công ty, nhân viên đã xúm lại xung quanh anh.

“Trưởng phòng Tề, anh thật dũng cảm, thật phong độ!”

“Trưởng phòng Tề, anh quả là anh hùng thời đại mới!”

Tề Tín: “… Nói hơi quá rồi.”

“Không quá đâu, hoàn toàn không, trưởng phòng Tề có thể một mình loại trừ gián điệp trong công ty, khí phách nhường này chủ tịch cũng khó mà bằng đó.”

Một nhân viên trẻ nói.

Tề Tín mỉm cười: “Tuy tôi rất vui vì được mọi người đánh giá cao như vậy, nhưng mọi người cũng biết đó, đang là giờ làm việc.”

Nụ cười nguy hiểm làm cho một hàng nhân viên đang muốn nịnh bợ phải lui một bước, lập tức quay đầu: “Vâng, chúng em đi làm bây giờ.”

Nhờ vụ việc này, Tề Tín được thăng chức lên Giám đốc. Quyết định này được tuyên bố sau cuộc họp hôm nay.

Ở một nơi khác, Hoa Nguyệt Nguyệt vừa một chân bước qua cửa công ty, một tay quẹt thẻ, đường đi hôm nay vô cùng thuận lợi, vì không có Đạm Như chướng mắt nữa, từ giờ cô nhìn ai cũng thấy thuận mắt là chuyện đương nhiên.

Đám nhóc con nhân viên lần lượt chúc mừng cô lấy được ông chồng quá giỏi. Mà câu trả lời của cô là: “Không đâu, các cậu chưa nghe câu, đằng sau một người chồng thành công luôn có bóng dáng của một người phụ nữ à?”

Cả hội lắc đầu.

“Sau một người chồng tốt thành công đều có một người vợ xinh đẹp tuyệt trần, chính là chị đây.” Hoa Nguyệt Nguyệt hất tóc, nói.

“… Hoa tỷ…”

Hoa Nguyệt Nguyệt nhướng mày: “Sao?”

“…Em buồn nôn.”

Hoa Nguyệt Nguyệt vỗ vai cậu ta: “Có phải nghén rồi không? Chà nhìn bụng cậu to lên rồi đó.”

“Hoa tỷ ạ… em là nam.”

Hoa Nguyệt Nguyệt sửng sốt: “Lần đầu chị gặp đàn ông mang thai nha.”

“Hoa tỷ!”

Hoa Nguyệt Nguyệt phẩy phẩy tay: “Các chị đi họp đây, chờ chị về nha, nhớ hoàn thành hết các báo cáo chị giao cho các em nha. Không xong… ha ha, tối nay chị thức cùng các em đó.”

“Hoa tỷ, chị không phải người! Rõ ràng deadline là tuần sau!”

“Hoa tỷ, sao chị lại coi bọn em như mấy đứa ở của chị thế, sao bọn em làm nổi! Sao làm nổi! Chị rút lệnh đi!”

Hoa Nguyệt Nguyệt cười: “Không thể.”

Trong tiếng oán thán, Hoa Nguyệt Nguyệt vào phòng họp.

Trong phòng họp, chỉ có một mình Tề Tín. Tề Tín đứng ở đó, chăm chú nhìn về một hướng, Hoa Nguyệt Nguyệt thấy được nửa mặt của anh, huýt sáo gọi: “Cô nam cô nữ chung một phòng, trưởng phòng Tề, anh thật không sợ có người thèm muốn săc đẹp của anh phải không.”

Tề Tín ngước đôi mắt hoa đào nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt, trong mắt có ý cười, và có một chút gian xảo.

Hoa Nguyệt Nguyệt lại nói: “Nếu ở đây không có ai, trưởng phòng Tề, anh phải cẩn thận trinh tiết của mình đó.”

Tề Tín chưa nói gì cả, nhìn lướt qua Hoa Nguyệt Nguyệt ra hiệu về phía cửa.

Hoa Nguyệt Nguyệt thấy không ổn, quay đầu nhìn lại, những trưởng phòng khác đang đứng ở cửa, nghe rất đường hoàng.

Hoa Nguyệt Nguyệt quẫn, cô quay lại lườm Tề Tín: “Mẹ nó, sao anh không nói!”

Tề Tín nhún vai, dùng mắt ra hiệu. “Anh cũng mới thấy mà.”

Hoa Nguyệt Nguyệt đặt mông ngồi trên ghế dài.

Trong mắt các trưởng phòng khác đi ngang qua thì là như vầy —

“Cầm thú!”

“Lưu manh!”

“Đồ cầm thú lưu manh!”

Hoa Nguyệt Nguyệt: “…” Cô bực.

Chủ tịch cũng đã đại giá quang lâm: “Hôm nay, tôi tuyên bố, nhận được sự đồng thuận của ban giám đốc, con trai tôi Tề Tín sẽ nhậm chức Giám đốc. Sau này nó sẽ tiếp nhận vị trí của tôi. Tôi muốn biết ý kiến của mọi người.”

“Chủ tịch nói chí phải, trưởng phòng Tề là người có tài như vậy, chúng tôi đều đồng ý cả.”

“Phải phải, trưởng phòng Tề đang là thần tượng của cả công ty rồi.”

“Chủ tịch, anh đừng hỏi chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn nói là trưởng phòng Tề rất xuất sắc!”



Tề Hùng Trạch rất vừa lòng với hiệu quả có được, sau đó ông quay đầu nói với Hoa Nguyệt Nguyệt: “Lần trước, kế hoạch của trưởng phòng Hoa ban giám đốc đã xem rồi, tuy không phải rất khả thi, nhưng không thể không nói rằng, nếu công ty chúng ta vẫn cố chấp với con đường này sẽ là đi ngược lại sự phát triển của xã hội. Cho nên, tôi quyết định chúng ta sẽ thử nghiệm, nói cách khác, tôi sẽ thành lập một bộ phận mới làm tiên phong, sau đó xem xét kết quả rồi tính tiếp. Mọi người thấy thế nào?”

Các trưởng phòng khác nhìn nhau, cách này khá an toàn.

“Vâng, theo lời chủ tịch.”

“Cách kia có thể thử một lần.”

Hoa Nguyệt Nguyệt hoàn toàn ngây dại, cô nhìn về hướng Tề Tín, như thể biết tất cả những điều này đều là anh giật dây.

Cô đột nhiên không biết nói gì nữa.

Đúng như cô đã từng nói với cấp dưới của mình, mọi sự cố gắng đều sẽ được báo đáp.

Tuy lần này nó đến muộn, nhưng cô đã có được.

Những đêm cô thức trắng đã trở nên đáng giá.

Hoa Nguyệt Nguyệt vui muốn chết, cô đứng lên cúi người tạ lễ với Tề Hùng Trạch: “Cảm ơn chủ tịch, tôi sẽ cố gắng, tôi nhất định sẽ chứng minh được phương án này có thể thực hiện được, tiềm lực của công ty chúng ta sẽ không dừng ở đây.”

Tề Hùng Trạch cười ha ha một tiếng: “Được, vậy công ty sau này giao cả cho các cô cậu, tôi cũng phải về hưu sớm thôi. Nhìn các cô cậu đều có tinh thần như thế, tôi thấy mình già thật rồi.”

Đám trưởng phòng bắt đầu tranh nhau nói. “Chủ tịch càng lớn tuổi càng cay, không hề già đâu ạ.” “Vâng, chủ tịch, ngài không hề già đâu ạ.”

Tề Hùng Trạch khoát tay: “Được rồi, cuộc họp hôm nay có ai trình phương án mới không?”

Bắt đầu có người lục tục phát biểu. Cuộc họp kéo dài thêm một lúc rồi kết thúc.

Hoa Nguyệt Nguyệt và Tề Tín bị giữ lại cuối cùng. Tề Hùng Trạch nói: “Sau này công ty này sẽ giao cho hai con, con dâu mấy năm nay làm việc thế nào bố cũng có nghe nói, cũng không tệ đâu, kế hoạch trong tay con, không có cái nào không thành công. Bố tin lần này cũng vậy. Giúp bố chăm sóc Tề Tín nhé.”

Hoa Nguyệt Nguyệt cười: “Bố nói vậy là sao ạ. Con cảm ơn.”

Tề Hùng Trạch cúi đầu: “Tối nay hai đứa về nhà đi, mẹ các con vừa đoạt giải, bảo cả nhà phải chúc mừng cùng nhau. Hai con về sớm nhé.”

Tề Tín gật đầu: “Vâng.”

Tề Hùng Trạch nói: “Vậy được rồi, bố đi trước đây.”

Tề Tín bước tới: “Bố để con tiễn.”

Tề Hùng Trạch trả lời: “Đừng, làm gương cho mọi người đi, tự bố đi được, xe chờ ở bên ngoài rồi.”

Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn theo Tề Hùng Trạch, nói: “Tề Tín, bố anh lợi hại quá, nghe nói trước đây ông ấy một tay làm nên, mới có ngày hôm nay.”

Tề Tín đáp: “Đúng thế.”

Hoa Nguyệt Nguyệt cười: “Vậy được, làm việc thôi. Chiều về nhà bố mẹ.”

Tề Tín híp mắt hoa đào, cười vui vẻ: “Ừ.”

Hoa Nguyệt Nguyệt về phòng làm việc, vừa vào, đã nghe thấy cấp dưới gào lên.

“Hoa tỷ, công ty có người đồn là chị tán tỉnh trưởng phòng Tề, nhầm, giám đốc Tề, giữa ban ngày ban mặt đó!”

_______________________________

Kiểu có mấy chương lảm nhảm mệt vãi! ~~~~~~

Bao giờ đến khúc cao trào Trình Hòa khốn nạn tái xuất đây ~~~~~

Vừa phát hiện truyện cùng hệ liệt đã được DDLQD làm xong rồi mà mình vẫn chưa xong. Lòng đau như cắt…

Thật đấy, mỗi lần thấy có người lân la muốn làm những tác giả mà thời mình làm họ còn rất mới chưa ai biết nhất là khi nó theo hệ liệt em lại đau lắm, cảm thấy như bị cướp mất chồng con vậy