Chương 43: Cởi giày dùng lực uýnh mặt thằng bạn trai cũ

Thân hình Tần Chung Việt ở trong thành thị vùng sông nước Giang Nam này thật sự rất nổi bật, bây giờ hắn đã cao 1m87, hơn nữa về sau còn có thể cao hơn, cuối cùng cao tới 1m92.

Hắn không chỉ có vóc dáng cao, mà dáng người còn rất cường tráng, so với Tạ Tử An giống gà con thì cả người hắn như một ngọn núi lớn.

Tạ Tử An trước giờ chỉ bắt nạt kẻ yếu, nay bị Tần Chung Việt xách lên không khách khí như vậy, cảm giác ánh mắt mọi người tại rạp chiếu phim đều tập trung hết lên người cậu ta thì nhất thời hổ thẹn và khó chịu, cậu ta nỗ lực giãy giụa vài cái, phát hiện cánh tay Tần Chung Việt như thép khó có thể lay động, cậu ta căn bản không có cách nào tránh thoát được nên âm thanh lập tức yếu xuống, "Cậu làm gì vậy? Cậu mau buông tôi xuống, tôi không nói chuyện với cậu mà."

Tần Chung Việt nghiêm túc đáp: "Mày còn nói mấy lời như khỉ gió này nữa, tao dùng giày đập miệng mày giờ!"

Nói xong còn thật tình nâng chân lên, một cái tay khác muốn cởi giày ra.

Tạ Trọng Tinh: "......"

Kim Quỳ & Kim Nhụy: "......"

Tạ Tử An sợ hắn thật sự dùng giày đập miệng cậu ta nên nhanh chóng xin tha: "Tôi không nói, không nói nữa, cậu mau buông tôi xuống!"

Tần Chung Việt "À" một tiếng, "Vậy mày nói mày sai rồi, là cả nhà mày lòng lang dạ sói khắt khe với Tạ Trọng Tinh, nói với xin lỗi cậu ấy, xin cậu ấy tha thứ cho mày ——đương nhiên cậu ấy không thể tha thứ cho các người, nhưng những lời này mày cũng không thể không nói, không cần nghĩ đúng lý hợp tình mà thấy cậu hãm hại một nhà của mày như vậy, là ai hại ai tốt nhất mày nên làm rõ ràng. Mau nói!"

Mặt Tạ Tử An đỏ lên, đầy mặt là xấu hổ và giận dữ không chịu được, "Tao không nói, dựa vào cái gì mà tao phải nói!"

Tần Chung Việt nói: "Dựa vào việc tao lập tức cởi giày đập miệng mày."

Tạ Tử An: "......"

Tạ Tử An nhìn về phía Kim Nhụy, cầu xin: "Nhụy Nhụy, em mau nói cậu ta buông anh xuống đi."

Kim Nhụy còn chưa nói lời nào, Kim Quỳ đã kéo cô lại, Tần Chung Việt nói: "Ai cầu tình cũng không được, cậu ta còn dám mắng Tạ Trọng Tinh, tôi mà để cậu ta mắng nữa là cậu ta vẫn mắng tiếp, không giáo huấn thì cậu ta thật đúng là cho rằng mình mới là người bị hại."

Hắn nói xong còn thật sự bỏ giày ra, cái chân cởi giày ra kia cứ như vậy đạp lên sàn nhà trơn bóng.

Giày của Tần Chung Việt cơ bản chỉ mang một đến hai lần, dù cố cũng sẽ không mang nhiều lần, bị bẩn cũng không mang, nhưng khi mang thì vô cùng yêu quý nó nên mặt giày rất sạch sẽ, cho dù bị giày đập một phát như vậy, hệ số thương tổn rất nhỏ nhưng vũ nhục thì cực lớn.

Tạ Tử An thấy Kim Nhụy không dám lên tiếng, thậm chí trong ánh mắt mọi người còn lui ra phía sau vài bước, cách cậu ta xa hơn một ít thì không khỏi phẫn nộ.

Đồng thời cũng ý thức được không ai có thể cứu cậu ta, đại trượng phu co được dãn được, mặt cậu ta đỏ lên, khuất nhục mà làm theo lời Tần Chung Việt nói: "...... Là tôi sai rồi, là tôi lòng lang dạ sói, không biết xấu hổ...... Được chưa, cậu mau buông tôi xuống đi!"

Tần Chung Việt quay đầu hỏi Tạ Trọng Tinh, "Cậu thấy cậu ta như vầy được chưa?"

Tạ Trọng Tinh bình luận: "Không chân thành."

Tần Chung Việt ổn trọng gật gật đầu, "Tôi cũng thấy vậy."

Sau đó quay đầu nhìn về phía Tạ Tử An, "Mày nói một lần nữa, khi nào thái độ đúng rồi thì khi đó mới thả mày xuống."

Hắn nói xong còn đưa giày cho Tạ Trọng Tinh, "Tinh Tinh cậu giúp tôi cầm một chút."

Vẻ mặt Tạ Trọng Tinh bình tĩnh nhận giày của Tần Chung Việt.

Tần Chung Việt có tay không rồi thì lập tức thay đổi tay xách Tạ Tử An, sau đó lắc lắc cái tay ban nãy nâng Tạ Tử An, ghét bỏ nói: "Mày nặng thật à, suýt nữa tao xách không nổi luôn đó, đã lùn rồi còn nặng như vậy, khó trách không cao nổi."

Tạ Tử An: "......"

Tần Chung Việt nói: "Mau nói, nếu không tao treo mày lên cột điện giờ."

Tạ Tử An đành phải chịu nhục mà nói lại lần nữa, Tần Chung Việt trầm ngâm một lát mới nói: "Trong mắt mày có ba phần thù hận, ba phần không cam lòng, ba phần lửa giận, một phần ghen ghét. Sao cứ không chân thành hoài như vậy vậy, nói một lần nữa!"

Tạ Tử An: "......"

Mẹ nó mày làm sao nhìn ra từ trong ánh mắt tao nhiều thứ như vậy chứ??

Tần Chung Việt thay đổi tay lần thứ ba, "Mày nói nhanh đi à, tao mà tiếp tục nữa thì coi như tao cử tạ luôn đi."

Nhân viên công tác ở rạp chiếu phim đi tới, thật cẩn thận hỏi: "Các cậu đây là?"

Tạ Trọng Tinh mỉm cười nói với chị gái: "Tụi em đều là bạn học, đang đùa giỡn thôi ạ."

Tạ Tử An lập tức kêu lên: "Không phải, bọn họ đang bắt nạt tôi đó! Chị báo cảnh sát bắt bọn họ giúp tôi nhanh lên!"

Tần Chung Việt giận, hắn mặc kệ nhân viên công tác, xách theo Tạ Tử An đi đến thang máy.

Nhân viên công tác muốn đuổi theo, Tạ Trọng Tinh nhìn thoáng qua Kim Quỳ nên Kim Quỳ lập tức ngăn chị lại và nói: "Tụi em là bạn học thật mà, vừa rồi tụi em còn cùng nhau mua vé nữa đó, đây. Vé liền nhau ạ."



Đưa vé của bọn họ cho nhân viên công tác nhìn thử, nhân viên công tác mới mất hơn phân nửa nghi ngờ, hơi do dự mà trở lại tiếp tục vị trí làm việc.

Một lát sau, Tần Chung Việt đẩy Tạ Tử An ra, sắc mặt Tạ Tử An khó coi mười phần, hốc mắt đã đỏ, không còn khí thế kiêu ngạo vừa rồi nữa, đành cúi đầu nói với Tạ Trọng Tinh: "Xin cậu tha thứ cho tôi, trước kia tôi không nên đối xử tệ với cậu như vậy, nhà chúng tôi đã ngược đãi cậu, là tôi sai rồi, là ba mẹ tôi sai rồi."

Tạ Trọng Tinh gật gật đầu, nói: "Tôi không tha thứ cho cậu, tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu nữa."

Tần Chung Việt vỗ vỗ bả vai Tạ Tử An, "Về sau thấy Tinh Tinh thì mày tự giác một chút, đừng để cho cậu ấy thấy mình, đã rõ chưa?"

Tạ Tử An cúi đầu không nói lời nào.

Tần Chung Việt nói tiếp: "Cứ như vậy đi, về sau đừng để cho tao nghe thấy mày nói mấy lời khỉ khô này nữa, nếu không xem tao dạy dỗ mày ra sao."

Hắn có một khuôn mặt điển trai rực rỡ kia, nói lời nói tàn nhẫn cũng thành hơi hơi mềm mại, nói cách khác, cả người hắn có chút khó có thể nắm bắt được.

Tựa như lúc này, Tạ Trọng Tinh cũng không biết hắn sẽ thật sự cởi giày ra.

Tần Chung Việt lấy lại giày mình từ trong tay Tạ Trọng Tinh, đang muốn mang vào thì đột nhiên thở dài một hơi rồi nói: "Giày này năm trước là bản giới hạn, chỉ mang hai lần mà đã dơ rồi, không mua được nữa."

Tạ Trọng Tinh: "......"

Điểm chú ý của hắn luôn rất kỳ quái.

Tần Chung Việt lại nhìn thoáng qua thời gian, nói: "Sắp đến giờ rồi, đi, chúng ta đi xem phim đi."

Lại hỏi Tạ Trọng Tinh tiếp: "Vừa rồi tên này không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu đó chứ?"

Tạ Trọng Tinh lắc đầu đáp: "Không có."

Tần Chung Việt nở nụ cười, "Vậy được, khó được dịp thả lỏng, nhất định không thể vì loại người này mà ảnh hưởng tâm tình, đi thôi, soát vé nào."

Kim Quỳ nhỏ giọng mà nói: "Em cũng mua vé Howl, chúng ta cùng nhau xem đi."

Mặt Tạ Tử An đầy sự khó chịu, trong lòng tràn đầy lửa giận, "...... Vé tôi mua thì sao?"

Kim Quỳ càng không thèm nhìn tới cậu ta, đáp trả: "Anh lấy về tự xem đi, tôi không muốn xem nó đâu."

Tạ Tử An lại nhìn về phía Kim Nhụy, Kim Nhụy không dám nhìn cậu ta, "...... Tôi, tôi đi với em tôi."

Tạ Tử An mới phát hiện đứa con gái vẫn luôn ngoan ngoãn phục tùng trước mặt mình này, vậy mà cũng bắt đầu không nghe theo cậu ta thì không khỏi tức giận, cậu ta không thể trêu vào Tần Chung Việt, Tạ Trọng Tinh cũng không thể trêu vào, Kim Quỳ cũng đồng dạng không thể trêu vào, nhưng Kim Nhụy, cô ta dựa vào cái gì?

Tạ Tử An bắt đầu làm mình làm mẩy với Kim Nhụy: "Tôi tốt với cô như vậy, kết quả là cô đối xử với tôi như vầy sao? Ngay cả xem phim cũng không đi với tôi, có phải cô khinh thường tôi đúng không!?"

Mặt Kim Nhụy trắng bệch, nhỏ giọng nói: "Tôi không phải là coi thường anh."

Tần Chung Việt hơn nhìn Tạ Tử An, lại nhìn nhìn Kim Nhụy, mới nói: "Hai người yêu sớm à?"

Sau đó nói tiếp với Kim Nhuỵ: "Ánh mắt em gái không được rồi nha."

Sắc mặt Kim Nhụy đột nhiên đỏ lên, mặc cho ai ở trước mặt người ưu tú khác giới cũng muốn giữ gìn hình tượng bản thân hoàn mỹ nhất, nhưng hiện tại cô bỗng nhiên có một ý nghĩ nếu không qua lại với Tạ Tử An thì tốt rồi.

Lúc trước cô không cảm thấy Tạ Tử An có vấn đề gì, cậu ta tốt với cô, về sau cũng không còn tốt nữa, là vì cô vốn dĩ cũng không thích cậu ta lắm, có lẽ cậu ta cũng đã nhận ra nên thái độ mới không tốt như bây giờ.

Nhưng Kim Nhụy vẫn muốn kinh doanh phần cảm tình này, ở bên người mình thích sẽ dễ bị tổn thương, nhưng ở bên người thích mình, thì lại không, chỉ cần cô không chia tay thì vĩnh viễn sẽ không bị chia tay, tương lai cũng sẽ không rơi vào tình trạng ly hôn giống cha mẹ cô vậy.

Từ lúc nhà cậu ta xảy ra chuyện, Kim Nhụy lập tức bị dao động, so với cậu ta thì người nhà cậu ta càng làm người ta sợ hãi hơn, càng miễn bàn đến Kim Quỳ vẫn luôn đọc tin tức bị bạo lực gia đình rồi g.iết vợ hoặc là bán vợ ở bên tai cô, giờ cô đã đứng từ xa mà nhìn Tạ Tử An rồi.

Nhưng ai không chống lại được lời ngon tiếng ngọt và mềm lời mềm giọng của lâu dài Tạ Tử An nên mới có lần "Hẹn hò" này.

Vừa lúc này gặp được anh trai thật sự của Tạ Tử An.

So sánh với Tạ Trọng Tinh, Tạ Tử An đúng là kém quá nhiều, Kim Nhụy cảm giác mình sẽ cúi thấp đầu ở trước mặt Tạ Trọng Tinh chỉ vì thân phận bạn gái của Tạ Tử An.

Không hiểu sao lại tự ti, đặc biệt khi Tạ Trọng Tinh còn nở nụ cười nhợt nhạt ôn nhu với cô thì càng thêm áy náy và tự trách, cô làm bạn cùng Tạ Tử An, không phải đồng lõa thì là cái gì?

Thêm vào việc Tạ Tử An đổi trắng thay đen mà nhục mạ, bị Tần Chung Việt giáo huấn lại biểu hiện ra sự mềm yếu, đều nói cho Kim Nhụy một cách rõ ràng ——— có quan hệ với Tạ Tử An là mất mặt biết bao nhiêu.

Nội tâm Kim Nhụy hoàn toàn lui bước, lúc này lại bị Tần Chung Việt nói như vậy, dường như xấu hổ đến muốn rơi nước mắt.

Tạ Trọng Tinh thấy Kim Nhụy sắp khóc mới nhẹ nhàng huých khuỷu tay Tần Chung Việt một cái, "Cậu nói ít lại vài câu đi."

Tần Chung Việt còn chưa phát hiện tâm sự thiếu nữ của Kim Nhụy, hắn tùy tiện nói: "Em gái à nếu em muốn yêu sớm cũng phải chọn người tốt một chút chứ, chọn người như tôi chẳng hạn, vóc dáng cao để có thể bế cô lên, lúc mấu chốt có thể bảo vệ được cô, lớn lên đẹp trai, mang ra ngoài cũng có mặt mũi, tốt nhất là đối xử tốt với cô, giống như tôi vậy nè, cái tên này cô chọn không đúng rồi, nếu cô tìm không được thì tôi giới thiệu cho cô."

Kim Quỳ đánh bạo nói: "Vậy học trưởng nhờ anh lưu số điện thoại với, chị của em hiện tại là người độc thân."



Kim Nhụy nghe nói Kim Quỳ lời này xong cũng không phản bác, Tạ Tử An ở bên cạnh nhìn thiếu chút nữa bị chọc tức cười, "Tụi tao mới vừa hợp lại! Cô ta có bạn trai rồi!"

Kim Quỳ nhìn về phía Kim Nhụy mà không nói.

Tần Chung Việt nhìn nhìn bọn họ, bèn đi đến quầy của nhân viên công tác mượn giấy và bút, viết một chuỗi số điện thoại rồi đưa cho Kim Nhụy, "Chia tay cậu ta đi, tên đó không phải người tốt."

Kim Nhụy cầm tờ giấy này thì do dự một lát mới nâng mặt lên nói với Tạ Tử An, "Chúng ta nên chia tay đi, tôi cảm thấy, ở bên cạnh anh, thật sự...... Có chút mất mặt."

Mặt Tạ Tử An hết trắng lại hồng, hết đỏ lại trắng, cuối cùng oán hận nói: "Được, cô tốt thật ha, không phải là cô cho rằng cậu ta sẽ thích cô đó chứ? Tâm cao hơn trời mạng mỏng hơn giấy, chia tay tôi rồi về sau cô đừng có mà hối hận, tôi sẽ không nhận điện thoại của cô nữa đâu!"

Tần Chung Việt nghe xong thì giơ tay lên, "Mày còn dám láo lếu à?"

Tạ Tử An bị dọa đến lập tức ngậm miệng rồi cúi đầu xoay người, gần như là chạy trối ch.ết.

Tạ Trọng Tinh nhìn chằm chằm tờ giấy kia trong tay Kim Nhụy một hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Tôi không muốn xem phim nữa."

Tần Chung Việt khẩn trương trả lời: "Làm sao vậy, tâm trạng bị ảnh hưởng à?"

Tạ Trọng Tinh nói: "Hơi hơi."

Tần Chung Việt đáp: "Hức, nhọ thật mà, sớm biết vậy thì đã không tới rạp chiếu phim này rồi."

Hỏi tiếp: "Vậy chúng ta về ha?"

Tạ Trọng Tinh trầm mặc trong chốc lát đành nói: "Đã mua vé rồi, không thể lãng phí được."

Kim Quỳ cảm kích: "Thật sự cảm ơn học trưởng, giờ học trưởng có tiện thêm phương thức liên hệ không ạ?"

Tần Chung Việt trả lời: "Không mang điện thoại, cô trở về gọi số điện thoại này đi."

Kim Nhụy đỏ mặt đồng ý, Kim Quỳ cười tủm tỉm vỗ vai Kim Nhụy rồi nói: "Được rồi nè, Tạ Tử An không phải cái thứ tốt gì, chị nhìn hai học trưởng này xem ai mà không tốt hơn Tạ Tử An chứ?"

Kim Nhụy cúi đầu không nói lời nào, đợi đến khi đi vào hành lang thì liên tục nhìn thân ảnh cao lớn đẹp trai kia của Tần Chung Việt.

Đúng là tốt hơn Tạ Tử An vô số lần.

Xem xong phim, Tạ Trọng Tinh tạm biệt hai chị em Kim Quỳ Kim Nhụy, chậm rãi ngồi vào xe Tần Chung Việt.

Tần Chung Việt nói: "Sao tôi có cảm giác là cậu hình như không vui lắm thì phải?"

Tạ Trọng Tinh nói: "Có sao?"

Tần Chung Việt nói: "Chút chút."

Tạ Trọng Tinh nói: "Tôi không vui hồi nào."

Tần Chung Việt nỗ lực phát triển đề tài: "Bộ phim này hay không? Cô gái Sophie thật sự rất dũng cảm, tôi thích cô ấy ghê á!"

Tạ Trọng Tinh không chút để ý mà nói: "Đúng vậy, tôi cũng thích."

Tần Chung Việt cảm giác được sự lạnh nhạt của y nên nói chuyện thật cẩn thận: "Cậu sao vậy? Do Tạ Tử An sao? Sớm biết vậy thì tôi đã đánh cậu ta thêm vài cái rồi."

Tạ Trọng Tinh: "...... Không phải."

Tần Chung Việt gãi gãi đầu, vẻ mặt vô tri không sợ mà cười sang sảng, "Chắc là mỗi tháng có mấy ngày không thoải mái hả ha ha ha ha ha ha"

Tạ Trọng Tinh: "......"

Tần Chung Việt: "......"

Tạ Trọng Tinh không tiếp lời, Tần Chung Việt cũng không dám nói chuyện.

Qua một hồi lâu, Tạ Trọng Tinh dường như không có việc gì mới hỏi: "Cậu về nhà có tính nói chuyện phiếm với Kim Nhụy không?"

Tần Chung Việt nói: "Hử không, tôi nói cái gì với cổ chớ."

Tạ Trọng Tinh nói: "Cậu đã cho cô ấy số điện thoại rồi, cậu không nói vài câu với cổ à?"

Tần Chung Việt: "À, đó là số của dịch vụ trò chuyện đó mà."

Tạ Trọng Tinh: "?"