Tiết sau, Tần Chung Việt lại ý đồ đến gần Tạ Trọng Tinh, "Bạn tôi ơi......"
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn một cái, "Cậu muốn nói gì?"
Tần Chung Việt ấp a ấp úng: "Tôi là thẳng nam."
Tạ Trọng Tinh: "?"
Y cảm giác mình không thể hiểu được, nhưng vẫn tính là lễ phép đáp lại, "À."
Tần Chung Việt nhìn y, lúng túng không nói tiếp.
Hắn biết bản thân rất ưu tú, Tạ Trọng Tinh thích hắn là chuyện thường tình ở huyện*, theo lý là chuyện nó vốn phải vậy rồi, nhưng nếu bọn họ ở bên nhau thì hắn sẽ có thêm một người mẹ, cho nên hắn phải cự tuyệt Tạ Trọng Tinh.
(*) gốc: 天经地义 thiên kinh địa nghĩa – chuyện thường tình, bình thường.
Tần Chung Việt đau lòng mà nghĩ, thật ra bọn họ làm bạn bè thì càng thích hợp hơn đó!
Tiết Tiếng Anh, Đậu Minh Mỹ không biết nghĩ như thế nào mà tự nhiên gọi tên Tần Chung Việt nói hắn đọc một đoạn tiếng Anh ngắn.
Tần Chung Việt suy nghĩ tới nhập thần, nghe thấy Đậu Minh Mỹ kêu tên hắn nên nhất thời không phản ứng kịp, Tạ Trọng Tinh đẩy khuỷu tay hắn một chút, hô hấp nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn, "Cô gọi cậu kìa."
Tần Chung Việt sợ tới mức lập tức đứng lên.
Giọng điệu Đậu Minh Mỹ ôn hòa: "Vị bạn học này, mời em đọc một đoạn ở trang 38."
Tần Chung Việt lật nhanh đến trang 38 mà Đậu Minh Mỹ nói rồi thì bạn học cả lớp có chút kinh ngạc nhìn về phía Đậu Minh Mỹ.
Trước kia cô ta không gọi tên Tần Chung Việt đọc bài đang học hoặc trả lời vấn đề.
Tần Chung Việt lật xong trang, còn hỏi Đậu Minh Mỹ, "Là bắt đầu đọc từ chỗ này sao cô?"
Giọng Đậu Minh Mỹ vẫn ôn hòa như cũ, "Đúng vậy, là chỗ này."
Tần Chung Việt tằng hắng giọng, bắt đầu đọc bài.
Ngoài dự đoán chính là khẩu ngữ tiếng Anh của hắn cực tốt, phi thường trôi chảy, hơn nữa nhấn nhá cũng là khẩu âm của Luân Đôn chính tông, âm thanh hắn trong sáng dễ nghe, đọc tiếng Anh lên nghe cũng giống đọc thơ vậy, quả thực là một loại hưởng thụ tuyệt vời.
Sau khi đọc xong, bạn học cả lớp đều vỗ tay mười phần nhiệt tình, ánh mắt nhìn về phía Tần Chung Việt nhiều hơn vài phần kinh diễm.
Đậu Minh Mỹ rất kinh ngạc, ánh mắt phát sáng, nói: "...... Đọc rất tốt, sit down please."
Tần Chung Việt dưới ánh mắt chăm chú của toàn lớp, vẻ mặt khiêm tốn ngồi xuống.
Hắn ở nước Anh đọc sách nhiều năm như vậy, không đến mức tiếng Anh còn không nói được.
Dù sao từ nhỏ hắn cũng được tiếp thu giáo dục quốc tế mà lớn lên.
Tạ Trọng Tinh cũng cảm thấy kinh ngạc, trong ánh mắt nhìn Tần Chung Việt mang theo mấy phần sáng ngời.
Vẻ mặt Tần Chung Việt vừa mới còn khiêm tốn thì nhận ra ánh mắt Tạ Trọng Tinh thay đổi, lập tức ưỡn ngực, ngón tay giao nhau, phong khinh vân đạm, hắn thì thầm: "Tôi đọc thế nào?"
Tạ Trọng Tinh trả lời: "Rất tốt."
Tần Chung Việt nói: "Nếu tiếng Anh của cậu không được tốt thì tôi có thể dạy cậu nha."
Tạ Trọng Tinh do dự, khẩu ngữ của y kém là vấn đề đã lâu, nếu có điều kiện mua một cái máy đọc để luyện nghe mỗi ngày cũng được, nhưng máy đọc với một bộ băng thôi cũng đã mấy trăm tệ rồi, y vẫn luôn có tí tẹo tiếc tiền.
Lúc này Đậu Minh Mỹ đột nhiên gọi Tạ Trọng Tinh một tiếng, sắc mặt không hề đẹp mà nói: "Tạ Trọng Tinh, đi học không nên làm việc riêng, ảnh hưởng đến bạn học khác!"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Y tức khắc ngồi ngay ngắn, ánh mắt tập trung về lại sách giáo khoa.
Tần Chung Việt không được Tạ Trọng Tinh đáp lại nên có chút buồn bực.
Trước khi hắn trọng sinh cũng đã 27 tuổi, làm một người trưởng thành không có gì gọi là kiên nhẫn, muốn hắn mỗi ngày ngồi vào lớp học thì chính là một loại tra tấn đối với bản thân, nếu không phải có Tạ Trọng Tinh 18 tuổi đang xem, hắn đúng là kiên trì không nổi nữa rồi.
Có thể nói hiện tại thú vui lớn nhất của hắn đó là khi đi học được thầm thì to nhỏ với Tạ Trọng Tinh!
Mà ngay cả giáo viên tiếng Anh cũng cướp đoạt thú vui này của hắn khiến thời gian kế tiếp lập tức trở thành một ngày dài bằng một năm.
Sau tiết Tiếng Anh là lúc tan học, Đậu Minh Mỹ một bên sửa sang lại giáo án, một bên gọi Tần Chung Việt lại, biểu tình ôn hòa nói với Tần Chung Việt: "Tần Chung Việt, em tới văn phòng của cô một chút, cô có chuyện muốn với em."
Tần Chung Việt nhìn Tạ Trọng Tinh, hắn đang định đi nhà ăn của trường ăn cơm cùng Tạ Trọng Tinh.
Tạ Trọng Tinh gật đầu với hắn, nói: "Cậu đi trước đi, chúng tôi chờ cậu."
Tần Chung Việt nghe xong, trừng mắt nhìn Chung Nhất Minh âm hồn bất tán một cái, đi theo Đậu Minh Mỹ ra ngoài.
Bạn học nam Đặng Kỳ phía sau Tạ Trọng Tinh, cũng chính đầu têu cầm đầu gọi Tần Chung Việt là anh trai kia, vui cười nói: " Không phải là Đậu Minh Mỹ muốn thông đồng với ba của Tần Chung Việt rồi đó chớ."
Chung Nhất Minh quay đầu lại nhìn cậu ta, "Cậu nói bậy gì đó."
Đặng Kỳ nói: "Nói bậy cái gì, mấy vụ này đều là có căn cứ mà, thành tích tiếng Anh của Tạ Trọng Tinh cũng không kém, cô ta luôn kén cá chọn canh, ngược lại lúc trước thì rất tốt với những người như Phó Đông Lâm."
Dừng một chút mới tiếp tục: "Đối với cậu coi như còn tốt, chẳng qua là cậu đã nói chuyện với mẹ ủa cậu rồi nên cô ta không xuống tay được thôi."
Đặng Kỳ với Chung Nhất Minh là bạn học cấp 2, khá là rõ tình huống gia đình của cậu bạn này.
Chung Nhất Minh xụ mặt: "Đừng nói bậy."
Đặng Kỳ không thuận theo cũng không buông tha: "Nhà tôi cũng chỉ ở mức bình thường nên cô ta chướng mắt."
Chung Nhất Minh không để ý đến cậu ta nữa, Đặng Kỳ cũng không đi, cậu ta cũng đang đợi Tần Chung Việt, tò mò Đậu Minh Mỹ tìm anh trai làm gì.
Vài người đợi ở phòng học trong chốc lát, cuối cùng Tần Chung Việt cũng quay về.
Đặng Kỳ thấy hắn, mở miệng đầu tiên hỏi: "Anh, cô Đậu tìm anh làm gì vậy?"
Tần Chung Việt nói: "À, không có chuyện gì, cô hỏi tôi có muốn đổi chỗ ngồi hay không, nói là sợ Tạ Trọng Tinh ảnh hưởng tôi, nhưng tôi nói không cần, tôi chỉ thích ngồi ở chỗ này. Sau đó còn nói tôi đọc tiếng Anh rất tốt, cực kỳ xem trọng tôi, muốn tôi tham gia cuộc thi gì đó nên hỏi cách liên lạc với ba tôi."
Đặng Kỳ: "...... Vậy là anh cho luôn hả?"
Tần Chung Việt nói: "Cách liên lạc sao? Tôi cho mà."
Đặng Kỳ uyển chuyển hỏi lại: "Chắc là mẹ anh sẽ tức giận lắm hen?"
Tần Chung Việt: "Ủa tại sao mẹ tôi phải tức giận? Nếu cô giáo khen tôi trước mặt bà ấy, bà ấy nhất định sẽ lập tức cho tôi tiền để khen tôi đó."
Đặng Kỳ: "......"
Tần Chung Việt nói với Tạ Trọng Tinh: "Đi nào, đi ăn cơm đi, tôi mới nộp chút tiền vào trong thẻ ăn cơm rồi, học kỳ này ăn cơm với cậu nè."
Đặng Kỳ tò mò hỏi: "Anh, anh nói nộp chút tiền là bao nhiêu tiền á? Nói ra để em của anh được mở rộng tầm mắt xíu đi?"
Tần Chung Việt thuận miệng đáp: "Chắc khoảng mười vạn."
"Mười vạn tệ!?" Đặng Kỳ chảy nước mắt hâm mộ, đây là thế giới của kẻ có tiền đó hả?
Tạ Trọng Tinh nhíu mi một chút, nhìn về phía Tần Chung Việt, nói: "Cậu nộp nhiều tiền như vậy, khi kết thúc học kỳ sau sẽ không rút lại được."
Hiện tại Tần Chung Việt không có gì liên quan đến y, cơ bản không có nơi nào để bỏ tiền nên hắn không sao cả mà đáp: "Không có việc gì, vấn đề nhỏ thôi, coi như xây dựng lại trường học cũ của chúng ta đi."
Tạ Trọng Tinh cũng không nói gì đối với việc này.
Cùng nhau tới nhà ăn rồi thì Tần Chung Việt nhìn thấy lượng người đông đúc ở đây, có xíu xiu không bình tĩnh nổi, "Sao mà nhiều người như vậy chứ?"
Đặng Kỳ trả lời: "Hương vị trong nhà ăn của trường vẫn khá ổn, nên có rất nhiều học sinh đều ở lại trường ăn cơm trưa."
Tần Chung Việt đi xếp hàng theo bọn họ, cảm giác có chút mới lạ, hắn chưa từng ăn theo kiểu tập thể ở nhà ăn của trường.
Gọi đồ ăn xong thì hắn có chút mờ mịt đứng tại chỗ, cuối cùng vẫn được Tạ Trọng Tinh duỗi tay kéo hắn một phen để hắn ngồi xuống vị trí ở gần cửa.
Sau khi Tần Chung Việt ngồi xuống rồi mới cầm chiếc đũa chọc chọc dĩa cá kho, bỗng nhiên có chút hoài nghi, "Con cá này có tươi không đó?"
Đặng Kỳ nói: "Anh, anh yên tâm đi, trường học chúng ta tương đối vẫn có lương tâm, chỗ phòng bếp thì học sinh chúng ta cũng có thể đi vào, đồ ăn đều là đồ tươi mới hết, cá cũng là cá sống nên sẽ không lấy hàng kém mà thành hàng tốt đâu."
Tần Chung Việt ăn một ngụm, mi nhíu lại, "Thiệt cay à nha."
Đặng Kỳ hỏi: "Anh không thể ăn cay được hả?"
Tần Chung Việt lắc lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới Tạ Trọng Tinh rất thích ăn cay, hơn nữa không cay thì không vui nên mỗi lần dì nấu ăn đều phải làm đồ ăn có hai loại khẩu vị mang lên bàn, bọn họ mỗi người tự ăn phần của mình.
Tần Chung Việt thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhín Tạ Trọng Tinh, lại phát hiện y ăn đồ ăn rất thanh đạm.
Tần Chung Việt nhanh chóng hỏi Tạ Trọng Tinh, "Cạu không ăn hả?"
Tạ Trọng Tinh giương mắt nhìn hắn, "Cái gì?"
Tần Chung Việt nói: "Không phải cậu thích ăn cay sao? Vừa lúc tôi không thích ăn cay vậy chia cho cậu ăn hết."
Chung Nhất Minh có chút kinh ngạc nhìn về phía Tần Chung Việt, "Sao cậu biết cậu ấy thích ăn cay?"
Việc này chính cậu ta cũng không biết mà.
Tần Chung Việt sửng sốt một xíu, nhìn Tạ Trọng Tinh, xoa xoa cằm, "Cậu không thích ăn cay sao?"
Tạ Trọng Tinh nhìn kỹ hắn mấy phần, "Thích."
Nhưng do dạ dày y không tốt nên cho dù có thích thì cũng không thể ăn nhiều được.
Tần Chung Việt nở nụ cười, vẻ mặt thật lòng thật dạ*, "Tôi đã nói mà."
(*)gốc 心无城府: Ẩn dụ mang tính chất cởi mở và không có gì phải che giấu
Nói xong, gắp đồ ăn cho Tạ Trọng Tinh, Tạ Trọng Tinh dùng chiếc đũa chặn lại, "Không cần, tôi ăn cay không được."
Tần Chung Việt bị y từ chối nên buồn bực một chút, nói: "Thôi, ngày mai tôi mang cơm trưa qua đây ăn cùng."
Không cần một bàn tràn đầy đồ ăn này, hắn đi xếp hàng một lần nữa mua một phần thức ăn thanh đạm.
Đặng Kỳ không khách khí: "Anh, chỗ này anh chưa ăn, tui ăn giùm nha."
Tần Chung Việt không sao cả mà đồng ý.
Ăn xong cơm trưa, Tần Chung Việt cùng Đặng Kỳ đi chơi bóng rổ.
Tạ Trọng Tinh không có việc gì nên ở bên sân bóng rổ nhìn Tần Chung Việt dẫn bóng trên sân.
Khuôn mặt soái khí cùng với dáng người cao lớn kia, còn thêm kỹ năng chơi bóng thành thạo của hắn dẫn tới không ít nữ sinh dừng chân ở sân bóng rổ, rồi có mấy lời cổ vũ gì đó kiểu đánh bạo mua một bình nước, ngay lúc Tần Chung Việt kết thúc trận thì e lệ ngượng ngùng đưa cho Tần Chung Việt.
Nhưng ngay lúc này, cách làm của Tần Chung Việt là lấy ra một tờ tiền mặt một trăm tệ từ trong túi đưa cho nữ sinh mua bình nước khoáng kia, vẻ mặt đẹp trai rạng ngời mà nói: "Vất vả rồi, không cần thối lại đâu."
Tạ Trọng Tinh: "........."
Vào ban đêm, Tần Hướng Tiền bên kia thu được một cái tên xa lạ xin kết thành bạn tốt, trong đống trăm công nghìn việc mới bớt thời giờ nhìn thoáng qua, phía trên ghi là giáo viên tiếng Anh của Tần Chung Việt?
Ông nghĩ lại một chút, nhớ tới mình đã thêm bạn tốt với giáo viên tiếng Anh rồi mà, sao lại nhảy ra thêm một giáo viên tiếng Anh nữa vậy cà?
À há, nghĩ ra rồi, là giáo viên tiếng Anh ở trường học mới.
Tần Hướng Tiền chấp nhận yêu cầu xin làm bạn tốt của đối phương.
Mới vừa chấp nhận, đối phương đã nhắn một tin qua, "Tần tiên sinh, chào ngài, tôi là giáo viên tiếng Anh của con trai ngài, tên là Đậu Minh Mỹ, ngài gọi tôi Minh Mỹ là được rồi." Còn chèn thêm một biểu tình mặt đỏ nho nhỏ.
Tần Hướng Tiền nhìn ảnh đại diện của Đậu Minh Mỹ, cô gái trẻ này dám dùng ảnh chụp của mình làm ảnh đại diện à? Ông phóng to nhìn nhìn xíu, quả nhiên là một cô gái xinh đẹp.
Tần Hướng Tiền châm chước từ ngữ một chút, trả lời: "Chào cô, cô giáo Đậu, cô tìm tôi có việc gì sao?"
Đậu Minh Mỹ trả lời trong giây lát: "Là chuyện này, hôm nay con trai ngài ở trên lớp biểu hiện rất tốt nên tôi muốn nhờ ngài chỉ cách một chút, bình thường ngài giáo dục con trai như thế nào?"
Tần Hướng Tiền nghĩ nghĩ, trả lời: "Không có cách giáo dục nào hết, nó có gien ưu việt của tôi mà."
Đậu Minh Mỹ: "......"
____hết chương 18____