“…” Giang Vọng Thư nhìn những lời này của Đoạn Tu Trạch, tim đập loạn xạ, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, khụy người xuống bàn sau đó mới đánh chữ: “Không liên quan đến tôi, chỉ sợ sau này cậu sẽ hối hận”
Đoạn Tu Trạch hỏi: “Cậu nói vậy là có ý gì?”
Giang Vọng Thư nói: “Tôi nói, tôi không nghĩ kết hôn với cậu, mà là cậu muốn kết hôn với tôi”.
Dừng lại một chút, hắn nói thêm: “Hơn nữa chúng ta đã kí một thỏa thuận trước hôn nhân. Nếu cậu nộp đơn ly hôn, cậu cứ thế người không mà rời khỏi nhà.”
Đoạn Tu Trạch: “??”
Đoạn Tu Trạch hỏi: “Tôi có bao nhiêu tiền?”
Giang Vọng Thư nói: “Một trăm triệu.”
Đoạn Tu Trạch: “…”
Giang Vọng Thư nói: “Cậu muốn ly hôn liền ly hôn, tôi không có ý kiến.”
Đoạn Tu Trạch: “…”
Cái quái gì vậy, mình hẳn có bệnh đi? ? Sau khi ly hôn liền cứ thế người không mà rời khỏi nhà? ? ?
Y thật sự bị Giang Vọng Thư hạ cổ? ?
Đối với Đoạn Tu Trạch mà nói, một trăm triệu cũng là một số tiền rất lớn, mười bảy tuổi y vẫn chưa thành niên, không thể nhận cổ tức từ công ty, chỉ có thể tiêu phần cha mẹ và bà nội cho y. Tiền mỗi tháng 800 vạn, y khá tiết kiệm, căn bản không chi tiêu gì quá lớn, nên khi y mười bảy tuổi, y đã tiết kiệm được khoảng một trăm triệu, nếu như đến tuổi trưởng thành hẳn là số tiền này sẽ tăng gấp bội. Y là con một của Đoạn gia, tất cả tài sản của Đoạn gia sau này đều thuộc về y, bởi vậy y là Thái tử gia của Đoạn gia là việc ván đã đóng thuyền.
Nhưng cuối cùng y chỉ có ký ức mười bảy tuổi, còn chưa trưởng thành, tự nhiên sẽ cảm thấy hơn một trăm triệu là một khoản tiền rất lớn, chỉ có sau này trưởng thành y nhận được cổ tức của công ty mới nhận được số tiền lớn như vậy.
Đoạn Tu Trạch nghi ngờ hỏi: “… Cậu sẽ không lừa tôi?”
Giang Vọng Thư nói: “Tôi về nhà chụp ảnh cho cậu xem”.
Đoạn Tu Trạch đợi nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Giang Vọng Thư cũng chụp ảnh bản thỏa thuận, Đoạn Tu Trạch nhìn, thấy không chỉ là người không ra khỏi nhà, mà là y có có bất kì cái gì gian dối, Giang Vọng Thư muốn ly hôn thì y cũng sẽ người không mà ra khỏi nhà.
Mặc dù Đoạn Tu Trạch có thể khẳng định mình không phải là loại người sẽ gian dối, nhưng y cũng cảm thấy thỏa thuận này quả thực quá lố, càng giống như Giang Vọng Thư bụng dạ khó lường.
Y vừa nghĩ như vậy, Giang Vọng Thư nói: “Thỏa thuận là do cậu làm, cũng được công chứng, tôi cũng không nhúng tay”.
Đoạn Tu Trạch: “… Tôi mất trí nhớ, cậu muốn nói cái gì mà chả được.”
Giang Vọng Thư: “…”
Hắn siết chặt nắm tay, sự thay đổi của một người ở mỗi giai đoạn đều rất lớn, trước khi Đoạn Tu Trạch hai mươi tuổi luôn bị người ta chán ghét, nên cũng không cần khách sáo: “Vậy nhất định là cậu muốn ly hôn?”
Có thể lúc 23 tuổi y không quan tâm đến tiền bạc, nhưng hiện tại đối với y hẳn là rất đau lòng, nhưng so với chuyện này, việc y kết hôn với một người mà y không thể đối phó được, khiến cho y rất khó chấp nhận.
Đoạn Tu Trạch nghĩ tới đây, nói: “Ly hôn”.
Giang Vọng Thư nhìn dòng chữ này, chậm rãi gõ một câu: “Cậu có thể suy xét một chút, cậu chỉ là mất trí nhớ…”.
Nhưng mà còn chưa đánh xong chữ, hắn từ từ xóa đi, cuối cùng trả lời: “Chờ vết thương của cậu lành, chúng ta sẽ đến Cục Dân Chính.”
Đoạn Tu Trạch nói: “Không được, vết thương ít nhất cũng phải một tháng mới có thể lành lại, nhanh ly hôn đi, ly hôn xong tôi về nhà dưỡng thương”.
Giang Vọng Thư nhìn câu này, lại bắt đầu sờ đến mép bàn bên cạnh, một lát sau mới trả lời: “Được rồi, cậu cho cái thời gian đi.”
Đoạn Tu Trạch nói: “Vậy thì ngày mai.”
Giang Vọng Thư: “Ngày mai là cuối tuần, Cục Dân Chính sẽ không đi làm.”
Đoạn Tu Trạch nói: “Vậy thứ hai, mấy giờ cậu đi?”
Giang Vọng Thư nói: “Chín giờ.”
Đoạn Tu Trạch nghe vậy nói: “Muộn như vậy? Tôi nghe Mạnh Văn nói sáng sớm phải xếp hàng chờ, không phải đợi mấy tiếng đồng hồ sao?”
Giang Vọng Thư nói: “Vậy 5 giờ sáng đi, đợi bốn tiếng chờ mở cửa”.