Chương 7

Vừa mới nghĩ như vậy, Đoạn Tu Trạch đột nhiên gọi tới.

Giang Vọng Thư trả lời điện thoại, Đoạn Tu Trạch lớn tiếng hỏi: “Không phải chứ, tôi trước đây đã muốn hỏi, cậu dùng làm sao mà cái của tôi lại biến thành màu đỏ?” (trong đỏ tím ấy nha)=))

Giang Vọng Thư: “?”

Đoạn Tu Trạch nói: “Tôi trước kia là màu hồng! Hiện tại biến thành màu khác!”

Giang Vọng Thư liếc người tài xế khi nghe thấy giọng của Đoạn Tư Trạch, ánh mắt khó tin nhìn mình qua gương chiếu hậu, hắn nhìn sang chỗ khác, nói: “Vậy làm sao bây giời? Nếu không, cậu băm nát đi”.

Nói xong, Giang Vọng Thư cúp điện thoại.

Đoạn Tu Trạch: “???”

Đoạn Tu Trạch: “Chết tiệt? Lại cúp điện thoại!?”

Đúng vậy, khi còn là học sinh, Đoạn Tu Trạch có thể được coi là hình mẫu điển hình về giữ mình trong sạch.

Y giữ mình trong sạch đến mức độ nào, chính là ngay cả khi ở lứa tuổi dậy thì những cậu bé khác thường dùng tay để tự xử, nhưng y rất ít khi làm như vậy. Thay vào đó, y sẽ tìm sự giúp đỡ từ người khác là lên Taobao đặt hàng thuốc hòa vào nước uống để hạ hỏa. Càng phát rồ hơn nữa, mỗi tháng người ta đặt một lần còn y đặt 30 lần. Nói một cách chính xác một tháng đặt hàng không trùng một loại thuốc nào, khiến nhân viên cửa hàng sợ hãi, cuối cùng chủ cửa hàng phải khóc thét mà đóng cửa hàng trên Taobao.

Không phải Đoạn Tu Trạch giả vờ thuần khiết, mà tư duy của y khác với người thường, hắn tôn thờ thủ thân như ngọc, chỉ cần không ở phía dưới, thì chỉ có thể đi lên, vì vậy chiều cao của y vừa vặn 1,9 mét.

Nhưng sau khi tỉnh dậy, y vào nhà vệ sinh trong bệnh viện, phát hiện cơ thể mình thay đổi.

Thật sự cũng không phải màu hồng là đẹp, chỉ là Đoạn Tu Trạch cảm thấy y là một người đàn ông thuần khiết, thời điểm dậy thì y còn có thể đếm số lần y dùng tay để tự xử, nhưng khi y tỉnh lại, màu sắc cái kia của y đã thay đổi, đối với y mà nói là cú sock rất lớn.

Thời điểm trong bệnh viện, Đoạn Tu Trạch đã muốn hỏi Giang Vọng Thư, nhưng đề tài này có thể khiến người khác cảm thấy xấu hổ nên y đành kìm nén lại. Cho đến khi đến phòng khách sạn, ngủ một giấc dậy rồi đi tắm, y cuối cùng không nhịn được nữa, trực tiếp gọi điện thoại chất vấn Giang Vọng Thư.

Kết quả là, Giang Vọng Thư lại cúp điện thoại của y.

Thực ra đây cũng là chuyện thường xảy ra, thỉnh thoảng muốn mượn sách bài tập của Giang Vọng Thư để chép, vừa mới cầu xin xong hắn liền cúp điện thoại.

Đoạn Tu Trạch nhớ tới lúc đầu lưu tên Giang Vọng Thư trên điện thoại di động là “Miêu miêu ngạo kiều”, hiện tại nghĩ lại, cảm thấy rất giống với con người hắn, chỉ cần một câu nói không vừa lòng liền cào người một cái, tính cách có chút giống mèo.

Đoạn Tu Trạch ngẫm nghĩ, chuyện kết hôn với người này đầy kỳ quái, mặc dù y vẫn còn chưa thông suốt, cũng không hứng thú lắm với chuyện nam nữ, nhưng điều đó không thể chứng minh y là gay. Trừ khi Giang Vọng Thư đã cứu mạng y.

Đoạn Tu Trạch nghĩ tới đây, liền gửi một tin nhắn cho Giang Vọng Thư: “Cậu cứu mạng tôi?”

Giang Vọng Thư trả lời trong vài giây: “Có chuyện gì thì nói thẳng”.

Đoạn Tu Trạch nói: “Bằng không, tôi làm sao có thể kết hôn với cậu?”

Giang Vọng Thư nhìn những tin nhắn này, vô thức nhíu mày, đặt điện thoại xuống, xoa xoa tóc, vẫn tương đối lạc quan đáp lại: “Vậy thì tự hỏi chính cậu đi.”

Đoạn Tu Trạch: “Tôi làm sao mà biết được, tôi mất trí nhớ.”

Lại vội nói thêm: “Bằng không chúng ta ly hôn đi, nếu không tôi cảm thấy cả người đều không thoải mái.”

Giang Vọng Thư đọc tin nhắn này, rất lâu cũng không trả lời.

Thấy hắn không trả lời, Đoạn Tu Trạch nói tiếp: “Nói thật là tôi muốn về nhà, chuyện 5 năm qua tôi đã quên hết rồi. Cùng cậu kết hôn chính là Đoạn Tu Trạch 23 tuổi bị hạ cổ, một nam sinh cao trung thuần khiết như tôi không có liên quan, chúng ta ly hôn ai về nhà nấy, mỗi người tìm mẹ của mình, thế nào??”