Đoạn Tu Trạch che miệng và mũi, lùi lại vài bước cho đến khi xe của Giang Vọng Thư hòa vào dòng xe cộ, sau đó y tìm một bóng cây, đặt hành lý xuống, lên Baidu tìm kiếm bắt taxi như thế nào.
Sau khi tìm kiếm trên Baidu xong, y mở ứng dụng tìm taxi trên WeChat và thấy có vài đơn đặt hàng trên lịch sử đặt xe, trong lòng không khỏi cảm thấy vi diệu ———– Y Đoạn Tu Trạch, mười mấy năm còn chưa đi taxi bao giờ, trong gara xe nhà hắn ba mẹ mua cho từ nhỏ đến lớn, tổng cộng có hơn 100 chiếc, chiếc nào cũng là siêu xe không dưới 500 vạn. Kết quả là sau khi kết hôn với Giang Vọng Thư, y lưu lạc đến mức phải đi cả taxi?
Mất mặt ghê.
Đoạn Tu Trạch bắt taxi đến một khách sạn năm sao được đánh giá cao nhất gần đó, Giang Vọng Thư cũng gửi tiền cho y, định quét mã để thanh toán thì chợt nghĩ nếu y bỏ trốn khỏi nhà thì thẻ có khả năng bị cha mẹ đóng băng, hiện tại chẳng phải Giang Vọng Thư đang nuôi y sao?
Rốt cuộc, với tính cách thích hưởng lạc của y, không có khả năng làm khổ mình mà bắt taxi!
Một khi đã có ý nghĩ này, Đoạn Tu Trạch cầm số tiền này cảm thấy bỏng tay, y nói với nhân viên phục vụ quầy, vẻ mặt nghi hoặc: “Chờ một chút.”
Y gọi điện thoại cho Giang Vọng Thư, Giang Vọng Thư nhanh chóng trả lời, giọng nói có phần bình tĩnh vang lên: “Có chuyện gì sao?”
Nghe giọng điệu hờ hững của hắn, Đoạn Tu Trạch cảm thấy có chút bực bội, giọng điệu cũng không tốt lắm: “Tiền này là tiền của tôi hay của cậu?”
Giang Vọng Thư nói: “Có gì khác nhau?”
Đoạn Tu Trạch nói: “Đương nhiên là có. Nếu là tiền của cậu, tôi làm sao có thể sống trong khách sạn năm sao bằng tiền của cậu được?”
Giang Vọng Thư dừng lại một chút mới nói: “Là tiền của cậu.”
Đoạn Tu Trạch bình tĩnh lại, như nhớ tới cái gì, liền hỏi: “Như thế nào tiền của tôi lại ở chỗ cậu?”
Giang Vọng Thư nói: “Cậu nộp cho tôi”.
Đoạn Tu Trạch: “…”
Giang Vọng Thư hỏi: “Còn việc gì không? Tôi cúp máy đây.”
Đoạn Tu Trạch muốn nói cái gì, còn chưa kịp nói ra, liền nghe thấy Giang Vọng Thư cúp điện thoại, Đoạn Tu Trạch: “…”
*
Giang Vọng Thư cúp điện thoại, nhìn chằm chằm vào dòng chữ “Tên phiền phức “, sau đó đổi tên thành “Đoạn Tu Trạch”.
“Sếp, sao anh đã về? Không phải anh nói có việc sao?”
Giang Vọng Thư ngước nhìn lên thấy đó là Triệu Du, thư ký hắn mới tuyển, hắn thờ ơ trả lời: “Kế hoạch có thay đổi.”
Triệu Du nhìn sắc mặt của hắn, hỏi: “Sếp, anh cãi nhau với chồng à?”
Giang Vọng Thư khẽ cau mày, liếc nhìn Triệu Du một cái, đưa cho gã một xấp tài liệu: “In ra hai mươi bản này. Cuộc họp hôm nay sẽ hoãn lại một tiếng.”
Triệu Du khựng lại, biết chọc Giang Vọng Thư không vui, liền cầm tài liệu rời đi.
Giang Vọng Thư nhìn bức ảnh chụp hắn và Đoạn Tu Trạch trên bàn, hơi ngơ ngẩn.
Không quan trọng, chỉ là mất trí nhớ, không phải bệnh nan y, lúc nào cũng có thể phục hồi, chỉ cần có thể phục hồi thì không thành vấn đề.
Giang Vọng Thư tan sở, đang định bắt taxi về nhà thì Triệu Du ngồi trên chiếc xe thể thao xuất hiện trước mặt hắn, trầm giọng hỏi: “Sếp, có muốn tôi đưa anh một đoạn đường không?”
Giang Vọng Thư từ chối: “Không cần cám ơn.”
Vẻ ngoài của hắn là một vẻ đẹp sắc sảo không có khuyết điểm, đôi mắt không phải là mắt hai mí mà là đôi mắt phượng rất đẹp, tuy đẹp đẽ, sạch sẽ nhưng lại biểu hiện ra vẻ lãnh đạm dường như không quan tâm đến bất cứ thứ gì. Tính tình hắn vốn lạnh lùng nên cả người toát lên vẻ người lạ chớ lại gần.
Chỉ là Giang Vọng Thư không biết, hắn như vậy rất có sức hấp dẫn, đặc biệt là … rất dễ thu hút những người không biết tự lượng sức mình.
Triệu Du nhìn Giang Vọng Thư có chút mê hoặc, gã lại giống như không hiểu tiếng người lại mời lần nữa: “Sếp, cũng là tiện đường, tôi có thể đưa anh…”
Gã còn chưa nói xong, Giang Vọng Thư liền nghe điện thoại, nói gì đó, đối Triệu Du nói: “Xe sắp tới, cậu cũng nhanh chóng trở về, trên đường cẩn thận một chút.”
Nói xong, hắn bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
Giang Vọng Thư xuống xe liếc nhìn điện thoại di động, Đoạn Tu Trạch thường sẽ gọi điện thoại cho hắn thời gian này, cuộc sống này trước đây có lẽ là không gặp được bao lần.