Chương 10

Giang Vọng Thư ngồi lên xe, Đoạn Tu Trạch nhìn, là một chiếc Rolls-Royce* , kinh ngạc nói: “Hóa ra cậu có xe?”

(*Xe Rolls-Royce giá giao động từ 36 tỷ – 80 tỷ.)

Giang Vọng Thư nói: “Thời điểm gặp khách hàng mới lái. Lên đi, tôi đưa cậu về”.

Đoạn Tu Trạch ngồi ở ghế phụ hỏi: “Cậu không thuê tài xế sao?”

“Lại phải thêm một khoản chi khác.” Giang Vọng Thư nói.

Đoạn Tu Trạch vẫn luôn biết tính cách tiết kiệm của Giang Vọng Thư, nhưng không ngờ đến khi trưởng thành hắn vẫn duy trì thói quen đó, điều này khá hiếm thấy, y tò mò hỏi: “Hiện tại cậu làm công việc gì vậy?”

Giang Vọng Thư thản nhiên đáp: “Mở một công ty khoa học kỹ thuật, cậu cũng có cổ phần”.

Đoạn Tu Trạch “Ờ ờ” một tiếng, không nói thêm nữa.

Giang Vọng Thư liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Còn có vấn đề gì không?”

Đoạn Tu Trạch nói: “Không còn nữa.”

Giang Vọng Thư “Ừm” một tiếng.

Hai người trầm mặc đến tận cửa khách sạn, thời điểm Đoạn Tu Trạch chuẩn bị xuống xe, Giang Vọng Thư ngăn lại: “Chờ đã.”

Đoạn Tu Trạch quay đầu nhìn hắn, Giang Vọng Thư bất giác cảm thấy căng thẳng khi đối mặt với Đoạn Tu Trạch kí ức chỉ có đến 17 tuổi, nhưng vẫn thể hiện sự thành thục trưởng thành, đáng tin cậy: “Không thì cậu quay trở về trước, khách sạn mất vệ sinh, ở nhà sạch sẽ hơn”.

Đoạn Tu Trạch nói: “Không được, tôi không có thói quen sạch sẽ như cậu.”

Giang Vọng Thư do dự một chút, sau đó nhanh chóng nói: “Được rồi, tùy cậu muốn làm gì thì làm”.

Đoạn Tu Trạch cười với hắn, đẩy cửa xuống xe, cũng không quay đầu lại đi thẳng vào khách sạn.

Giang Vọng Thư ngồi vào trong xe, lấy giấy chứng nhận ly hôn ra, nhìn một hồi cảm xúc vẫn còn tốt, hắn cất giấy ly hôn đi, đang chuẩn bị rời đi, ngẩng đầu nhìn thấy Đoạn Tu Trạch ghé vào cửa sổ nhìn hắn, Giang Vọng Thư sửng sốt, mở cửa sổ xe, giọng điệu không tốt lắm hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

Đoạn Tu Trạch nhìn hắn nói: “Tôi xem cậu khóc không mà không thấy”.

Giang Vọng Thư nhìn y: “Có bệnh”

Đoạn Tu Trạch nói: “Quay đầu lại.”

Giang Vọng Thư âm thầm trợn mắt nhìn hắn: “Đủ chưa?”

Đoạn Tu Trạch nhìn thấy ngoài đôi mắt đầy tơ máu lúc đầu do thức khuya, lúc này thật sự không có biến hóa gì, không khỏi ngượng ngùng nói: “Được rồi, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ khóc. “

Giang Vọng Thư nói: “Làm sao có thể.”

Đoạn Tu Trạch thở phào nhẹ nhõm nói: “Như vậy tôi yên tâm rồi. Tôi còn tưởng cậu thích tôi nhiều lắm, như vậy tôi cũng không cảm thấy nặng nề.”

Giang Vọng Thư hít một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đoạn Tu Trạch, cậu giỏi lắm, sau này tôi sẽ nhét tờ giấy ly hôn này vào miệng cậu, để cậu ăn cho tôi!”

Đoạn Tu Trạch sửng sốt một chút, vừa mới suy nghĩ còn cái gì về sau, Giang Vọng Thư một chân dẫm chân ga, suýt chút nữa đem Đoạn Tu Trạch lộn nhào.

Đoạn Tu Trạch đứng vững, hướng về phía xe Giang Vọng Thư quát: “Cậu cũng chán ghét— ai? Chú ý lái xe! Cẩn thận không vi phạm luật, người thân hai hàng nước mắt!”

Lúc Giang Vọng Thư về nhà, liếc mắt liền có thể thấy tấm ảnh cưới treo trong phòng khách, hai người đều mặc vest, Đoạn Tu Trạch ôm eo hắn.

Không có khách mời, không có chúc phúc, chỉ có đám cưới của hai người bọn họ, nhưng sau này nhớ lại, tất cả đều là kỷ niệm ngọt ngào.

Giang Vọng Thư đem giấy chứng nhận ly hôn cùng những thứ hắn viết ngày hôm qua để cùng nhau, đây là những thứ hắn muốn cho Đoạn Tu Trạch xem khi có cơ hội.

Lúc này, có một cuộc gọi đến, Giang Vọng Thư nhìn không biết là ai: “Xin chào?”

Giọng nói có phần quen thuộc: “Là tôi, Mạnh Văn, gần đây cậu thế nào?”

Giang Vọng Thư nhìn lướt qua số điện thoại, hỏi: “Cậu đổi số di động?”

Mạnh Văn nói: “Tôi sợ gọi bằng số kia, cậu sẽ cúp máy.”

Giang Vọng Thư ngồi ở trên sô pha, duỗi tay chân, hỏi: “Cậu có chuyện gì?”

Mạnh Văn nói: “Mấy ngày trước Đoạn Tu Trạch có gọi điện hỏi thăm chuyện hai người … Cậu ấy có chút kỳ quái.”

Giang Vọng Thư dừng một chút rồi nói sự thật: “Cậu ấy bị tai nạn ô tô và mất trí nhớ.”