Chương 1

Tôi không phải là đứa trẻ được người lớn thích. Tôi không ngoan, không thông minh, luôn dơ dáy và thích đánh nhau.

Nhưng tôi lại có một cô bạn trái ngược hoàn toàn. Cậu ấy ngoan ngoãn lại xinh đẹp, vì thế luôn bị lũ con trai bắt nạt, và tôi luôn là người trong vai kỵ sĩ bảo vệ cậu ấy.

Mỗi khi được nhìn thấy nụ cười của cô ấy, tôi đều cảm thấy thỏa mãn vì đã bảo vệ được nó. Đôi mắt to sáng long lanh, khuôn mặt nhỏ trắng nõn như bánh bao cùng nụ cười tươi ngọt ngào. Tôi đã hứa sẽ luôn bảo vệ lấy nụ cười đó.

Cứ thế, chúng tôi trở thành đôi bạn thân nhất. Từ tiểu học cho tới sơ trung, rồi lại đến cao trung. Dần dần, tôi phát hiện, mình hình như...... đã thích cậu ấy mất rồi.

Thích, rất thích. Nhưng tôi không thể nói ra khỏi miệng.

Vì tôi chắc cậu ấy sẽ trả lời lại rằng: "Tớ cũng rất thích cậu"

Không! Không phải như thế! Tôi không muốn kết quả như vậy! Tôi không thích cậu như cậu thích tôi!!

Hoàn toàn khác!

Tôi đè nén lại cảm tình của mình, ngăn không để mình thốt ra thành lời. Cứ yên lặng dõi theo cậu ấy, bảo vệ cậu ấy như vậy là được rồi...... mày nên thấy đủ đi, mày không xứng, cũng không được phép gây rắc rối chô cậu ấy! Tôi đã tự nhủ như vậy....

Nói dối!

Như vậy không đủ, hoàn toàn không đủ!

Tôi thích cậu! Tôi rất thích cậu! Không phải thích như bạn bè!!! Dù chúng ta đều là con gái, nhưng tôi vẫn rất thích cậu!!!

Tôi bắt đầu cố ý tránh đi. Cố ý không nhìn chằm chằm cậu ấy, giả vờ như không thấy. Tôi không biết mình đang làm cái quái gì nữa, tôi hối hận, càng tránh đi tôi lại càng nhớ tới.

Tôi đi tìm cô ấy, đi tìm, đi tìm, đi tìm.....

"Aya-chan, mình đã tỏ tình với senpai, anh ấy cũng đã đồng ý"

"...."

"Vậy à..... chúc mừng..."

Thế giới như bị đóng băng, mọi thứ như trong mấy bộ phim đen trắng không lời, tôi giơ nụ cười cứng đờ như mếu, nói lời chúc mừng nhỏ xíu như rêи ɾỉ.

Tôi im lặng đứng từ xa, nhìn cô ấy cùng tên con trai kia chuyện trò vui vẻ mà trái tim như thắt lại. Tôi đã giở hết thủ đoạn để hai người đó không có cơ hội gặp nhau riêng, nhưng giờ chỉ vì một chút bốc đồng mà họ lại ở bên nhau.

Từ cổ họng khô khốc phát ra những âm thanh kỳ quái chói tai, như tiếng rêи ɾỉ đau đớn, lại như tiếng ai khóc. Môi tôi khô khốc, cử động một chút liền nứt ra chảy máu. Mặt tôi không chút biểu tình, như một con rối gỗ mở to đôi mắt như tự ngược mà nhìn cảnh tượng khiến tim tôi đau nhói kia.

"Tôi gϊếŧ hắn nhé?"