Chương 48: Mê Chướng (3)

"Người xem, trăm năm qua cuối cùng chúng cũng nở hoa rồi, cả ngọn núi đều là màu đỏ, người thích không?" Thiếu nữ ngước khuôn mặt ngây thơ lên hỏi.

Tô Thanh Hàn ngạc nhiên nhìn nàng, nhất thời ngẩn người.

Thiếu nữ nhìn thấu có gì đó không đúng nên vươn tay quơ quơ ở trước mắt hắn: "Thanh Hàn, người sao vậy?"

Môt lúc lâu nam tử mới chậm rãi nói: "Không sao."

Trước kia dẫn nàng lên núi luôn đi theo sau mình gọi sư phụ, Tô Thanh Hàn phiền: "Ta không phải là sư phụ của ngươi, ngươi đừng gọi ta là sư phụ, ta cũng không dạy ngươi được cái gì."

Thiếu nữ uất ức ngồi xuống: "Vậy phải gọi người là gì? Hay là…" Đôi mắt xoay chuyển: "Hay là sau này gọi người là Thanh Hàn vậy."

Trái tim nam tử khẽ đập, lập tức che giấu: "Tùy ngươi."

"A! Ta nhớ còn đang nấu canh trên lò." Thiếu nữ giật mình kêu lên, lập tức xách váy chạy về.

Đúng thật là vẫn y hệt như trước kia, lỗ mãng hấp tấp.

Nhưng nàng không phải là Tê Nhi, hắn giật mình, d*truyen*com, không được, phải nhanh chóng tìm Tê Nhi, lỡ như nàng gặp nguy hiểm thì sao.

Hắn tụ khí muốn lao ra khỏi kết giới nhưng không ngờ bên tai xuất hiện một giọng nói khàn khàn khó nghe.

"Chẳng lẽ ngươi không muốn vĩnh viễn ở lại đây sống cùng Tê Nhi của ngươi sao?"

"Yêu nghiệt phương nào?"

"Yêu nghiệt? Ha ha ha..." Người nọ nghe vậy cười to làm chấn động tai người khác, cực kỳ khó chịu.

"Bây giờ chúng ta có khác gì nhau?"

"Ở đây ngươi vẫn là Thượng Thần cao quý trước kia, tiểu nữ tử kia sẽ luôn bên cạnh ngươi, các ngươi sẽ không bị bất kỳ ai làm phiền nữa, sống cả đời không buồn không lo ở nơi này, như vậy không tốt sao?"

Dứt lời, không biết thứ gì chui vào trán Tô Thanh Hàn, đôi mắt hắn trở nên mê ly, có thứ gì đó trong đầu đang biến mất

Lúc hắn tỉnh lại lần nữa thì thấy Phượng Tê Ngô với vẻ mặt lo lắng: "Thanh Hàn, người làm sao vậy, mới vừa rồi ta trở về tìm người thấy người ngất xỉu dưới đất làm ta sợ muốn chết."

"Không sao, nghỉ ngơi một lát là được rồi." Sắc mặt Tô Thanh Hàn tái nhợt.

"Ta nấu thuốc cho người, nhanh uống đi."

Tô Thanh Hàn thấy vậy chân mày cau chặt, đây đâu phải thuốc mà chẳng khác gì Bách Thảo Sương.

Hắn nhẹ nhàng đẩy tay thiếu nữ ra: "Cái này…"

Phượng Tê Ngô vội vàng nhìn thử nhưng không phát hiện có gì không ổn: "Sao vậy, editorAnieNg, ta nấu dựa theo sách thuốc."



Thiếu nữ duỗi tay chỉ, quả nhiên cả bàn hỗn loạn.

"Ta là thần tiên, không cần uống thuốc, ngươi xem, đã không sao rồi."

Để chứng minh, Tô Thanh Hàn còn lập tức đứng lên khỏi giường đi mấy vòng trong phòng.

Thiếu nữ rũ mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay chảy vào trong thuốc.

"Các sư huynh sư tỷ thường xuyên nói ta đần, không muốn chơi với ta, cũng không muốn luyện tập tiên thuật cùng ta. Nay chuyện nấu thuốc ta cũng làm không tốt, ta đúng là đần chết."

Nàng càng khóc càng lớn, buông chén thuốc nằm ở trên bàn, vai run lên.

Tô Thanh Hàn ở bên cạnh tay chân luống cuống: "Ngươi… ngươi đừng khóc, không phải ta chê ngươi ngốc."

Hắn nói lắp ba lắp bắp, tiếng khóc của thiếu nữ càng lúc càng lớn.

"Được, được, ta uống không được sao?" Hắn đi tới trước bàn uống một hơi sạch đống thuốc đen như mực.

Cực kỳ đắng, hắn liếʍ môi, sắc mặt càng không ổn.

"Mở miệng." Thiếu nữ uất ức móc từ trong lòng ngực ra một viên thuốc màu trắng, đôi mắt vẫn còn ửng đỏ.

Viên thuốc rơi vào trong miệng nam tử, cực kỳ ngọt.

"Ngươi làm?"

"Ừ."

"Rất ngọt."

"Ăn cơm." Thiếu nữ xoay người tươi cười, đường mà không ngọt còn gọi là đường sao?

"Ngươi biết nấu cơm từ khi nào?"

Thức ăn tràn đầy cả bàn, đều là món Tô Thanh Hàn thích, nhưng Tê Nhi trong trí nhớ không biết nấu cơm, ngay cả dao cũng cầm không chắc, lúc xào rau còn thường xuyên nấp sau lưng hắn.

"Thanh Hàn, dầu này bắn lên da rất đau."

"Thanh Hàn, món ăn này muốn chạy."

"Thanh Hàn, cái này phải cắt thế nào?"

"…"



"Ta vẫn luôn biết mà, người không nhớ sao?" Thiếu nữ mở to đôi mắt hoa đào xinh đẹp, ngạc nhiên hỏi.

Vẫn luôn biết sao? Nhưng vì sao gương mặt trong trí nhớ càng ngày càng mơ hồ, d*truyen*com, càng ngày càng mơ hồ, cứ nghĩ mãi không ra.

"Có phải người bị bệnh hồ đồ rồi không." Thiếu nữ vươn tay ra đặt lên trán nam tử thăm dò.

"Không sốt mà."

Nam tử lúng túng: "Có lẽ ta nhớ nhầm, ăn cơm đi."

Gương mặt trong trí nhớ biến mất không còn gì nữa.

"Tê Ngô, Tê Ngô, Tê Ngô.”

Có người đang gọi.

"Là ai? Là ai đang gọi ta?" Phượng Tê Ngô nhìn bốn phía, ngoại trừ hư không thì chẳng còn gì nữa.

"Ta là Phụ hoàng của con?" Giọng nam nhân có hơi khàn nhưng lại có vẻ uy nghiêm.

"Phụ hoàng?" Phượng Tê Ngô rũ mắt suy tư.

Không phải là mình được sư phụ nhặt ở dưới chân núi về sao? Các sư huynh sư tỷ đều nói mình là đồ gà rừng.

"Con không phải là gà rừng." Dường như nam nhân kia biết nữ tử đang nghĩ cái gì.

"Nhưng vẻ ngoài của ta thật sự rất giống con gà nhà nông nuôi dưới chân núi, nếu như người là Phụ hoàng của ta thì sao ta không có ấn tượng gì cả, vì sao người lại vứt bỏ ta?"

Một lúc lâu nam nhân cũng không đáp lại, Phượng Tê Ngô luống cuống.

"Đang nói chuyện với người đó, sao không nói chuyện?"

"Con à, Phụ hoàng cũng vạn bất đắc dĩ, nhưng con phải nhớ kỹ con không phải là gà rừng, con là Phượng Hoàng."

"Phượng Hoàng? Vẻ ngoài của ta sao có thể là Phượng Hoàng?" Phượng Tê Ngô cúi đầu này nói với giọng yếu ớt.

"Chỉ khi con niết bàn sống lại mới có thể biến thành Phượng Hoàng chân chính."

"Thật sao?"

"Phụ hoàng sẽ không lừa con."

"Vậy bây giờ người đang ở đâu? Vì sao không ra gặp con?"

Nam nhân thở dài: "Thời cơ chưa tới, hiện nay chân thân của ta đã bị những kẻ được gọi là thần kia đóng băng, con à, con phải nhớ kỹ, chỉ có tìm được Dạ Cơ và Tống Kỳ Uyên mới có thể cứu sống ta, nhớ lấy, nhớ lấy."