Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Có Một Ma Quân Rất Cưng Chiều Ta

Chương 45: Quân Tử Dùng Miệng Không Dùng Tay (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phượng Tê Ngô rũ mắt: "Thuở nhỏ nữ nhi lớn lên dưới sự che chở của phụ thân nên không biết gì về chuyện bên ngoài cả, chỉ muốn thừa dịp này đi ra ngoài du lịch."

"Con nghĩ kỹ chưa? Một nữ hài như con bảo sao phụ thân có thể yên tâm được?"

Phượng Tê Ngô biết phụ thân lo lắng nên vội nói: "Phụ thân đừng lo, võ công của sư phụ rất cao, sẽ bảo vệ tốt cho con."

Phượng lão gia nhắm hai mắt lại, một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Con thích hắn."

Có lẽ nhất thời nàng bị người nhìn thấu tâm tư mà có chút bối rối: "Không không, chỉ là sư phụ rất tốt với con."

"Thôi, con đã trưởng thành và có sự lựa chọn của mình, cảm thấy cái gì đúng thì cứ làm đi."

Phượng Tê Ngô không nghĩ tới phụ thân lại đồng ý nhanh như vậy, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Chỉ là mấy ngày nữ nhi không có ở đây, phụ thân cũng phải bảo trọng thân thể. Phải ăn cơm đúng giờ, nghỉ ngơi sớm, đừng làm việc quá sức. Phượng Uyển Nhi thích chơi đùa nhưng tính tình thuần lương không có tâm kế gì, phụ thân tìm nhà bình thường cho muội ấy đi."

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp dính sương, nước mắt vòng quanh ở trong hốc mắt chậm chạp không chịu rơi xuống.

"Đi đi, chơi mệt thì nhớ về sớm."

Phượng Tê Ngô biết từ trước tới nay phụ thân đều không phải là một người giỏi ăn nói mà chỉ biết âm thầm quan tâm mình.

Nàng đứng dậy đi tới cửa rồi quay đầu nhìn phụ thân trên giường, ông đang từ từ già đi, truyenhdt.com, không còn giống như năm đó.

Nàng lau khô nước mắt ở khóe mắt, mới vừa đi tới cửa đã nhìn thấy Mộ Dung Cảnh Dật nửa dựa lên tàng cây.

"Sao ngươi còn chưa đi?"

"Ngươi không thể đi theo hắn."

Nhất thời Phượng Tê Ngô có hơi không hiểu: "Có liên quan gì tới ngươi?"

"Hắn không tốt như ngươi tưởng."

"Con người không hoàn mỹ, là người thì sẽ có khuyết điểm."

"Ngươi ở bên hắn chỉ sẽ hại chính ngươi." Mộ Dung Cảnh Dật vội nắm thật chặt vai thiếu nữ làm nàng đau.

"Mộ Dung Cảnh Dật."

Phượng Tê Ngô tức giận hất tay hắn ra.

"Ta ở bên ai có liên quan đến ngươi sao? Có phải ngươi không muốn thấy người khác sống tốt, ta và sư phụ ta ở bên nhau, người chưa bao giờ hại ta, ngược lại ngươi nhiều lần lượn quanh ở bên cạnh ta, nếu như không có sư phụ thì ta đã sớm đến chỗ Diêm Vương trình diện rồi!"



"Bây giờ ta không nói rõ với ngươi được, Tô Thanh Hàn không hoàn mỹ như ngươi nghĩ, hắn và ngươi khác nhau."

"Nói không rõ thì đừng nói nữa, sư phụ là nam ta là nữ, chúng ta vốn đã khác nhau."

Mộ Dung Cảnh Dật ngạc nhiên đến quên cả khép miệng lại, mạch suy nghĩ của nữ tử trước mặt đơn thuần vậy sao?

???

"Ta nói cho ngươi biết, đừng đi theo ta nữa." Trước khi đi thiếu nữ trừng hắn một cách hung tợn.

Chỉ để lại một mình Mộ Dung Cảnh Dật hỗn độn trong gió.

Bên kia.

"Ngươi đã muộn."

Tô Thanh Hàn không nói gì, bấm phép, một ngọn lửa chậm rãi nổi lên trong lòng bàn tay, editorAnieNg, chỉ trong khoảnh khắc Xích Trói Yêu trói Lệ Viêm bỗng chốc biến mất.

"Xem ra lực lượng này đã nhận chủ rồi." Lệ Viêm giật mình nhìn hắn.

Ấn ký màu tím đen giữa trán càng hiện ra rõ ràng.

"Ngươi không hối hận sao?"

"Hừ, người hối hận nên là hắn." Tô Thanh Hàn lạnh lùng nói.

"Sau này Lệ Viêm thề thuần phục chủ nhân."

Lệ Viêm quỳ một chân xuống, hai tay ôm quyền nói rất cung kính.

"Đi đi, trở về chuẩn bị, ngày mai đến Thành Bất Đô."

Lệ Viêm vừa nghe thấy cái tên Thành Bất Đô thì trong lòng thấp thỏm, vẻ mặt bối rối.

"Sao vậy?"

"Năm đó từng có chút ân oán với Dạ Cơ."

"Hửm…"

Đôi mắt màu tím nhạt của Tô Thanh Hàn càng lạnh hơn, hứng thú nhìn Lệ Viêm.

"Lần này cùng giải quyết luôn đi."



"…"

Mới vừa tới Phượng Hàn Cốc, Tô Thanh Hàn đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, khóe miệng hơi cong lên, cười cười khinh thường.

"Ngươi vào trong chờ ta."

Mộ Dung Cảnh Dật không quan tâm Lệ Viêm, hắn lướt qua Lệ Viêm đi theo Tô Thanh Hàn.

"Ngươi làm như vậy sẽ hại nàng ấy." Ánh mắt hắn tràn đầy sát khí.

"Hại nàng?"

Tô Thanh Hàn nghe vậy cảm thấy rất buồn cười.

"Chẳng phải người hại nàng là những kẻ được gọi là thần tiên như các ngươi sao? Chẳng phải người hại nàng là cái vị ở địa vị cao kia sao?"

Không phải lúc trước các ngươi giữ nàng lại là vì lực lượng kia sao? Hiện giờ không chiếm được lại muốn hủy nàng sao?

"Lần này nàng ấy lịch kiếp xong trở về vẫn là Thượng Tiên, truyenhdt.com, tất cả đều coi như chưa từng xảy ra, mọi thứ vẫn giống hệt như trước đây."

"Vân Hạc, ta nên nói ngươi ngốc hay là nên khen ngươi ngây thơ?"

Tô Thanh Hàn nở nụ cười, cười càng lúc càng lớn giống như nghe thấy được chuyện buồn cười nhất trên thế gian.

"Mấy ngàn năm trôi qua mà ngươi vẫn không hiểu hắn."

"Những chuyện khác ta không biết, cũng không muốn biết, bây giờ điều duy nhất ta biết chính là nàng ấy đi theo ngươi sẽ rất nguy hiểm."

Mộ Dung Cảnh Dật tức đến đỏ mặt, tay đã vận khí.

"Bây giờ ta không phải là đối thủ của ngươi, ngươi có thể gϊếŧ ta nhưng Tê Nhi sẽ hận ngươi cả đời."

Tô Thanh Hàn bước một bước dài thoáng cái tới trước mặt nam tử rồi tiến đến gần tai hắn thấp giọng nói.

"Ngươi, lực lượng trong cơ thể ngươi là…"

Con ngươi Mộ Dung Cảnh Dật phóng đại kịch liệt, hắn có thể cảm nhận được lực lượng kia, lực lượng vượt ra khỏi tam giới, nếu như Tô Thanh Hàn hoàn toàn luyện hóa nó thì lực lượng đó sẽ đủ để hủy diệp trời đất.

"Thu tay lại đi."

"Ngươi cảm thấy ta còn có thể quay đầu sao? Ngươi là người bạn nhiều năm của ta, đừng tham gia vào, nếu không đừng trách ta."

"…”
« Chương TrướcChương Tiếp »