Hôm sau, Phượng Tê Ngô dậy rất sớm, nàng mặc váy sa màu tím nhạt, từ đũng váy tới thắt lưng thêu hoa mai đỏ như máu. Ba ngàn sợi tóc chỉ búi Bích Lạc Kế đơn giản, đầu cài trâm Phi Vân, da trắng nõn nà, eo nhỏ mảnh khảnh.
Phượng Tê Ngô đứng nhìn một lúc lâu trước gương đồng rồi thở dài thật dài: "Sao lại có vẻ ngoài đẹp vậy chứ." Sau đó mắt hoa đào cười thành hình trăng lưỡi liềm.
Nàng đeo cái khăn che mặt lên rồi đứng dậy, xiêm áo phẩy lên, đi đến Tam Trọng Thiên, thấy Ti Mệnh và tiểu tiên đồng vẫn còn bận rộn, nửa trượt xuống tựa lên giường mềm: "Mặt mũi Đông Hải Long Vương cũng không nhỏ, trên đường tới ta thấy rất nhiều tiên gia, ngay cả Bắc Viêm Quân không thường ra ngoài cũng đến."
"Ngươi cũng đừng nghĩ cách chuồn."
Phượng Tê Ngô cười cười: "Sao có thể chứ." Tiếp đó quay đầu đi, mặt ảo não nói thầm: "Nói không chuồn thì không chuồn không phải là bổn tiên rất mất mặt à."
Ước chừng qua một tuần trà, Ti Mệnh và tiểu tiên đồng cũng coi như hết bận, chỉnh đốn rất long trọng, sau đó ba người mới đi đến Đông Hải.
Mới vừa tới Đông Hải, Phượng Tê Ngô đã bị dạ minh châu sáng chói ánh vào mắt mở không ra.
"Đông Hải Long Cung này hết sức xa hoa, núi Cửu Lăng của ta so với nó đúng là thê thảm không nỡ nhìn."
"Một ngàn năm trước kia phu nhân của Đông Hải Long Vương - Liên Thất còn là Đại đệ tử dưới trướng Tử Hư của núi Côn Lôn, một lần Đông Hải Long Vương đến núi Côn Lôn làm khách vừa gặp đã yêu Liên Thất. Hắn cũng là một người nhanh mồm nhanh miệng, không chút suy nghĩ đã đến hỏi nàng có chịu làm nữ chủ nhân của Đông Hải không. Đương nhiên là Liên Thất không chịu, nên từ chối hắn. Đông Hải Long Vương há là người dễ dàng từ bỏ, ba ngày hai đầu chạy đến núi Côn Lôn, quà tặng kỳ trân dị bảo, sơn trân mỹ vị đủ loại thay phiên nhau tặng. Có lẽ Liên Thất bị cảm động nên thỉnh thoảng trò chuyện với hắn, chung sống lâu mới phát hiện Đông Hải Long Vương cũng là người thú vị."
"Cho nên Liên Thất vì cảm động nên đồng ý với ông ta?"
"Khi đó Ma tộc liên hợp với Yêu giới tấn công núi Côn Lôn muốn lấy được Bàn Cổ Phiên từ thời Bàn Cổ để lại. Liên Thất ứng chiến, nhưng cuối cùng không đánh lại được Ma Quân nên bị bắt đi. Ma Quân biết được Liên Thất là đồ đệ Tử Hư yêu thích thì muốn dùng chuyện này uy hϊếp Tử Hư. Cuối cùng Đông Hải Long Vương liều mạng cứu nàng ra, nhưng vì vậy bị trọng thương hôn mê ba ngày. Lúc Liên Thất đi thăm hắn đã hứa hẹn với hắn, chỉ cần hắn khỏe lại thì sẽ gả cho hắn."
"Sau đó ngươi đoán thế nào?" Ti Mệnh híp mắt nhìn về phía Phượng Tê Ngô.
Phượng Tê Ngô xòe bàn tay ra nhìn Ti Mệnh, vẻ mặt như chuyện không ở trước mắt thì sao biết được.
Ti Mệnh liếc nàng: "Ngày hôm sau Đông Hải Long Vương vui vẻ đi tìm Tử Hư cầu hôn."
"Chuyện Đông Hải Long Vương bị thương là giả?"
"Cũng không phải, chẳng qua đã tỉnh lại vào ban đêm, sau đó Tử Hư đưa ra sáng kiến cho hắn."
"Đó không phải là sư phụ bán đồ đệ sao?"
Phượng Tê Ngô nâng má: "Ngươi còn chưa nói cho ta biết rốt cuộc chuyện này có liên quan gì đến dạ minh châu?"
"Kể từ sau khi Liên Thất đi ra Ma Cung đã trở nên vô cùng sợ đêm tối nên Đông Hải Long Vương mới đặt dạ minh châu ở cả Long Cung." Ti Mệnh nói xong rồi phất ống tay áo bước vào Điện cưới.
Trong Điện cưới, các vị tiên gia đã rối rít ngồi xuống, trái một lời phải một lời, nói chuyện vui vẻ.
Phượng Tê Ngô liếc nhìn Ti Mệnh rồi tìm chỗ vắng vẻ ngồi xuống, nàng nhìn Ti Mệnh vừa nói vừa cười với các tiên gia mà mình chỉ có thể uống rượu nhìn chung quanh.
Bởi vì ngày thường nàng không thường xuyên đến Tam Trọng Thiên, cũng không quen biết các tiên gia nên nàng nhắm ngay cơ hội chạy ra ngoài hóng mát một chút.
Long Cung thật là lớn, Phượng Tê Ngô đi một lúc lâu mới tìm được một chỗ yên lặng.