Chương 28: Ta còn muốn sống thêm mấy năm (2)

"Phượng Tê Ngô, ngươi mở cửa ra cho ta, ngươi dụ dỗ Cảnh Dật ca ca từ lúc nào, ngươi nói rõ cho ta, ngươi không thể gả cho Cảnh Dật ca ca, huynh ấy là của ta." Phượng Uyển Nhi ở bên ngoài ra sức gõ cửa, đột nhiên cửa mở ra khiến nàng ta nhất thời mất lực, thiếu chút nữa trực tiếp hôn đất.

"Nếu ngươi còn không đi, ta sẽ nhốt ngươi vào Từ Đường."

Phượng Uyển Nhi vừa nghe lập tức ngậm miệng lại, nàng ta trợn mắt nhìn Phượng Tê Ngô rồi không tình nguyện bỏ đi.

"Ngươi nói xem từ nhỏ ta đã không hợp với Mộ Dung Cảnh Dật đó, chuyện gì cũng làm trái, sao Hoàng Thượng lại hạ chỉ muốn ta gả cho hắn?" Phượng Tê Ngô vòng tới vòng lui ở trong phòng, cắn ngón tay nghĩ mãi không ra.

Ngưng Nhi chóng mặt, tranh thủ ấn nàng ngồi xuống ghế: "Tiểu thư, người đừng đi nữa, nô tỳ sẽ nôn mất."

Phượng Tê Ngô tiếp tục cắn đầu ngón tay, lông mày cũng sắp vặn thành một đường kẻ, nàng cẩn thận nhớ lại.

Phụ thân đã từng cứu Mộ Dung lão Vương Gia, Mộ Dung lão Vương Gia cũng coi như là một nửa thầy của phụ thân, quan hệ hai nhà rất tốt, ngày thường rảnh rỗi cũng sẽ đến thăm lẫn nhau.

Khi còn bé nàng từng đến Mộ Dung Phủ gặp Mộ Dung Cảnh Dật, Phượng Tê Ngô đã cảm thấy trong lòng khó chịu, Mộ Dung Cảnh Dật cũng đặc biệt thích làm trái ngược với mình, nàng muốn đi bên trái, hắn sẽ hết lần này tới lần khác đi sang phải. Nàng muốn đi ngắm hoa, hắn sẽ hết lần này tới lần khác dẫn nàng đi luyện chữ, chuyện như thế đếm không xuể.

Sau này Phượng Tê Ngô tổng kết ra có thể bát tự hai người không hợp, nếu nàng có thể tránh đến Mộ Dung gia thì tránh, không thể tránh thì đi theo sau lưng phụ thân, ít nhất còn có chút cảm giác an toàn.

Ngược lại với nàng, mỗi lần đến Mộ Dung Phủ thì Phượng Uyển Nhi sẽ luôn luôn quanh quẩn bên cạnh Mộ Dung Cảnh Dật giống như cái đuôi nhỏ, điều này làm Phượng Tê Ngô có chút khịt mũi coi thường.

Ngày ngày cứ yên bình trôi qua như vậy, một ngày trời đông giá rét, Phượng Tê Ngô đang thích ý uống trà và ngắm tuyết ở đình giữa hồ. Đột nhiên Mộ Dung Cảnh Dật xuất hiện dọa Phượng Tê Ngô giật mình, nàng không để ý lao thẳng vào trong hồ.

May mà hạ nhân của Mộ Dung Phủ thân thủ mạnh mẽ, sớm vớt Phượng Tê Ngô lên, nếu không chắc chắn sẽ tuổi trẻ mất sớm rồi đi gặp Diêm Vương.

Sau khi trở về, Phượng Tê Ngô sinh bệnh nặng, sau khi khỏi càng thêm cách xa xa Mộ Dung Cảnh Dật, cũng rất ít khi đến Mộ Dung Phủ.

Sau này có mấy lần Mộ Dung Cảnh Dật đến thăm nàng, hắn nói tới nhận lỗi nhưng đều bị nàng từ chối, từ đó Mộ Dung Cảnh Dật cũng rất thức thời không làm phiền nàng nữa.

Tính ra đã bốn năm mình không gặp Mộ Dung Cảnh Dật, AnieNg-webtruyen.com, sao Hoàng Thượng lại đột nhiên hạ chỉ. Không thể hiểu nổi, thật là không thể hiểu nổi.

Phượng Tê Ngô cứ mãi suy nghĩ như vậy tròn một canh giờ, đột nhiên nàng vỗ bàn một cái làm Ngưng Nhi đứng ở một bên đã sắp ngủ sợ hết hồn.

"Tiểu thư, sao vậy?"

"Sửa soạn một chút, ta đến Mộ Dung Phủ gặp hắn.”

"Tiểu thư, trước khi thành thân hai người không thể gặp, điềm xấu."

Đuôi lông mày Phượng Tê Ngô nhếch lên mang theo vẻ vui vẻ không rõ: "Chuẩn bị bút mực."

Ngưng Nhi vội vã bưng nghiên mực tới, trải giấy Tuyên Thành lên bàn.

"Tối nay giờ Tý, Minh Nguyệt Lâu, không gặp không về."

"Ngươi giao cái này cho Mộ Dung Cảnh Dật." Phượng Tê Ngô bỏ giấy đã viết xong vào bao thư.

Ban đêm, Phượng Tê Ngô thừa dịp phụ thân ngủ rón rén mở cửa ra chạy ra ngoài.

Ngưng Nhi ở phía sau nhìn nữ tử đội đấu lạp hết nhìn đông tới nhìn tây, thở dài: "Ông trời phù hộ, ta không muốn bị ăn hèo nữa."

Phượng Tê Ngô đi tới cửa Minh Nguyệt Lâu, nàng nhìn phía sau một cái rồi sải bước đi vào.

Nhã gian lầu hai.

Mộ Dung Cảnh Dật đã sớm chờ ở bên trong, hắn thấy có người tiến vào thì khóe môi hơi cong lên: "Tiểu Tê Ngô không thể chờ đợi muốn gặp ta vậy à?"

Phượng Tê Ngô nghe vậy thân thể khẽ run lên, nàng lấy đấu lạp xuống đi thẳng vào vấn đề: "Đừng gọi thân thiết như vậy, ta với ngươi không quen. Còn nữa, vì sao Hoàng Thượng lại gả ta cho ngươi?"

Mộ Dung Cảnh Dật mới vừa uống ngụm trà đã phun ra ngoài không chừa một mống: "Gả?"