Tiếp đó, Tô Ngâm nằm mơ, trong mơ Lý Kính Ngôn thua, Phụ Hoàng và hai ca ca nàng nằm trong vũng máu, vua Lý Quốc ngồi ở trên điện thật cao nhìn bọn họ cười.
Lý Kính Ngôn quỳ trước cửa Vĩnh Xuân Cung, mặc cho Tô Ngâm kêu thế nào hắn cũng không quay đầu lại, cho đến cuối cùng Lý Kính Ngôn biến thành một đống cát, gió thổi tan biến.
Chợt Tô Ngâm thức tỉnh, mồ hôi đầy người, dính chặt xiêm áo rất không thoải mái.
Tô Ngâm đi ra ngoài, bên ngoài nhà cỏ rất yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng chim hót.
Nàng định tìm cái ghế ngồi chờ ở ngoài cửa, bởi vì nàng tin tưởng Lý Kính Ngôn, tin hắn sẽ bình an trở lại.
Đợi đến ngày thứ sáu, Tô Ngâm không ngồi yên được nữa, nàng không hề suy nghĩ chạy ra ngoài, có nhánh cây cào nát vụn quần áo của nàng, cào mặt của nàng, nhưng Tô Ngâm không để ý tới, cứ chạy như vậy, chạy…
Cuối cùng đã tới cửa thành, Tô Ngâm dừng lại thở hổn hển.
Bên trong thành yên tĩnh giống như vùng đất chết, không hề có tiếng rao hàng trên vỉa hè, tửu phường không hề có mùi rượu nữa, dân chúng chết chóc chạy trốn không khác gì Đông Tầm.
Bầu trời đột nhiên tối đi giống như chỉ một giây sau bão táp sẽ đột ngột ập tới.
Tô Ngâm lại bắt đầu liều mạng chạy, nàng muốn nhanh chóng nhìn thấy Lý Kính Ngôn.
Nàng chạy thẳng đến Phủ Lâm Vương nhìn thấy Phụ Hoàng và hai ca ca: "Phụ Hoàng, người thấy Lâm Vương không?" Tô Ngâm lo lắng hỏi.
Gương mặt Phụ Hoàng ngượng ngùng, chậm chạp không muốn mở miệng nói chuyện.
Khóe mắt Tô Ngâm nhìn thấy thống lĩnh Nam Quân - Lăng Kỳ đứng phía sau phụ hoàng.
"Lăng Kỳ, sao ngươi lại ở đây?"
"Là Lâm Vương cứu chúng ta ra, sai chúng ta đi cứu Vương Thượng đưa tới Phủ Lâm Vương "
"Vậy Lâm Vương đâu?"
Lăng Kỳ cúi đầu nhìn mũi chân, một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Đêm qua Lâm Vương dẫn ba vạn tinh binh đánh gϊếŧ vào hoàng cung, cho tới bây giờ cũng chưa ra."
"Vậy vì sao ngươi không đi cứu?"
"Công Chúa, bộ hạ của thần cũng chỉ còn dư lại mười mấy tàn binh bại tướng này, hiện nay bảo vệ Vương Thượng an toàn là chuyện cần nhất."
Tô Ngâm nghe vậy vội vàng quay đầu bỏ chạy: "Lý Kính Ngôn, chàng không thể có chuyện, không thể có chuyện, ngàn vạn không thể có chuyện."
Nàng chạy một lúc lâu mới chạy đến hoàng cung, cửa cung mở, bên ngoài cửa cung có nhiều người chết đến mức không có chỗ đặt chân, Tô Ngâm cứ như vậy từng bước từng bước dẫm lên trên thi thể, đi thật lâu mới tìm được Vĩnh Xuân Cung, AnieNg-webtruyen.com, nàng nhìn thấy Lý Kính Ngôn một tay chống kiếm nửa quỳ.
Trước Vĩnh Xuân Cung treo đầu vua Lý Quốc, Lý Dịch Thừa và Hoa Quý Phi.
Tô Ngâm lớn tiếng kêu: "Lý Kính Ngôn "
Lý Kính Ngôn chậm rãi quay đầu, miệng cười cười.
Tô Ngâm xông tới ôm cổ hắn, chỗ tay trái trống rỗng: "Tay của chàng?"
"A Ngâm, Lý Quốc diệt, ta đã báo thù thay mẫu hậu." Lý Kính Ngôn như thở một hơi lớn.
Tô Ngâm khóc gật đầu: "Chúng ta về nhà đi."
Tô Ngâm muốn đỡ Lý Kính Ngôn dậy, nhưng nàng làm thế nào cũng không đỡ dậy nổi: "Lý Kính Ngôn, chàng, chúng ta về nhà có được không?"
Lý Kính Ngôn vứt bỏ kiếm trong tay rồi vuốt mặt Tô Ngâm: "A Ngâm, nàng biết không, lần đầu tiên gặp nàng ta đã thích nàng, dáng vẻ nàng mặc đồ đỏ thật là đẹp."
"Chúng ta về nhà, về nhà mặc cho chàng xem có được không?"
"Nàng biết ta đưa nàng từ trong lao ra như thế nào không? Ta dùng kiếm chỉa vào lão đầu nói không thả nàng thì ta sẽ gϊếŧ ông ta, lúc đó ông ta bị dọa cho sợ đến chân cũng run rẩy." Lý Kính Ngôn nở nụ cười, cười quá sức nên ho khù khụ, ho ra một bãi máu.
Tô Ngâm che miệng Lý Kính Ngôn: "Chàng đừng nói nữa, ta dẫn chàng đi tìm đại phu."
Lý Kính Ngôn suy yếu nói: "A Ngâm… ta… ta còn có… rất nhiều chuyện… muốn nói… với nàng, ta… muốn cùng nàng… ẩn cư rừng núi…"
"Lý Kính Ngôn, chàng đừng nói nữa, ta dẫn chàng đi tìm đại phu, chờ chàng khỏe hẳn thì hãy nói cho ta nghe." Tô Ngâm gần như là rống lên.
Lý Kính Ngôn nhìn Tô Ngâm: "A Ngâm... chỉ sợ ta phải nuốt lời rồi… sau này… không thể bảo vệ nàng... chu toàn được nữa."
"Lý Kính Ngôn, chàng đã hứa với ta, chúng ta còn móc tay, chàng không thể lừa ta." Tô Ngâm đã khóc không thành tiếng.
Đột nhiên nàng nghĩ đến gì đó?
"Thông Linh Bảo Ngọc, đúng, Thông Linh Bảo Ngọc có thể cứu chàng." Trong cơn hoảng loạn, Tô Ngâm cầm một thanh kiếm lên.
Lý Kính Ngôn thấy vậy dùng hết một chút sức lực cuối cùng giật lấy kiếm: "Nàng… muốn… làm gì?"
"Các chàng đều biết Thông Linh Bảo Ngọc có thể tụ bảy hồn, ngưng sáu phách, cứu người hoại tử dù người đó chỉ còn xương trắng xá© ŧᏂịŧ." Tô Ngâm cười khổ: "Nhưng các chàng không biết là Thông Linh Bảo Ngọc là tim của công chúa Đông Tầm, là trái tim của ta."
Lý Kính Ngôn hoảng sợ nhìn nàng, chẳng trách quái lão đầu và Nhị ca tìm lâu như vậy cũng không có một chút đầu mối, thì ra nó chính là trái tim của A Ngâm.
"Lúc trước ta đã nói rồi, Lý Quốc diệt ta sẽ đưa Thông Linh Bảo Ngọc cho chàng."
Lý Kính Ngôn ôm Tô Ngâm vào trong lòng thật chặt: "Không… A Ngâm… ta không cần Thông Linh Bảo Ngọc gì nữa…”
Tô Ngâm nhẹ nhàng hôn môi Lý Kính Ngôn, lạnh như băng, sau đó đẩy hắn ra: "Lý Kính Ngôn, ta muốn chàng sống."
Tô Ngâm đẩy hắn ra, tay cầm chuôi kiếm cắm thẳng vào tim, Thông Linh Bảo Ngọc chậm rãi bay từ trong thân thể Tô Ngâm ra ngoài, bay tới giữa không trung, cuối cùng rơi vào trong tim Lý Kính Ngôn.
Tô Ngâm mất đi sức lực chậm rãi ngã ra sau, Lý Kính Ngôn xông tới ôm cổ nàng: "A Ngâm, tại sao nàng lại ngốc như vậy? Tại sao?"
Tô Ngâm dùng tay dính đầy máu tươi vuốt mặt Lý Kính Ngôn: "Bởi vì ta muốn cho chàng tiếp tục sống."
"Lúc ở Đông Tầm ta thường nghe lão nhân trong cung nói, người chết phải uống canh Mạnh Bà đi qua cầu Nại Hà mới có thể quên đi chuyện kiếp trước mà luân hồi chuyển thế. Nhưng ta rất ích kỷ, ta vẫn không muốn quên chàng, Lý Kính Ngôn, chúng ta hẹn nhau chờ sau khi chàng sống thọ và chết tại nhà sẽ tới cầu Nại Hà tìm ta được không? Để cho ta gặp lại chàng một lần cuối cùng, sau đó cùng nhau vào luân hồi."
"Nàng bảo ta đi gặp nàng thế nào? Đi gặp nàng thế nào?" Lý Kính Ngôn ngửa mặt lên trời thét dài, khóc không thành tiếng.
Nhưng Tô Ngâm trong lòng đã không còn hơi thở.
Sau đó, Tô Hàn Thiên thống lĩnh Lý Quốc và Đông Tầm, đổi tên là Kinh Quốc.
Nhưng vẫn không biết tung tích Lý Kính Ngôn.