- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Có Một Ma Quân Rất Cưng Chiều Ta
- Chương 2: Một Giấc Mơ (2)
Có Một Ma Quân Rất Cưng Chiều Ta
Chương 2: Một Giấc Mơ (2)
"Ngươi không nói thiếu chút nữa ta đã quên." Ti Mệnh Tinh Quân móc thiệp mời từ trong l*иg ngực ra: "Ngày mai Tam thái tử Ngao Viêm của Đông Hải Long Vương thành thân, đặc biệt mời ngươi đi làm người chủ hôn."
Phượng Tê Ngô nhíu chặt mày, vội đẩy thiệp mời ra: "Ngươi cũng biết xưa nay ta không thích náo nhiệt." Dứt lời quay đầu sang chỗ khác.
Ti Mệnh Tinh Quân cười cười cưng chiều: "Ngàn năm qua cũng chưa từng có náo nhiệt như thế, ngươi lại là Thượng Tiên duy nhất trong Tiên giới này, lại nói không phải là lúc trước Đông Hải Long Vương này từng có ơn với ngươi sao?"
"Có ơn với ta? Chuyện khi nào?" Mắt hoa đào xinh đẹp của Phượng Tê Ngô nhìn chằm chằm Ti Mệnh Tinh Quân.
"Lúc ngươi còn chưa tu thành Thượng tiên, chuyện đã thật lâu trước kia rồi."
"Ti Mệnh, kể từ khi ta tỉnh lại đã thành Thượng Tiên, rất nhiều chuyện lúc trước đều không nhớ rõ." Con ngươi vốn vui vẻ của Phượng Tê Ngô tối đi trong nháy mắt.
Ti Mệnh híp mắt: "Quên thì quên đi, nhớ làm gì, lỡ như là chuyện không vui."
"Nhưng dù sao ta vẫn thấy thiếu thiếu gì đó, bảo ngươi nói cho ta nghe thì ngươi luôn kiếm cớ từ chối.” Hai mắt Phượng Tê Ngô xoay chuyển: "Chẳng lẽ là lúc trước ngươi thích ta rồi bị ta từ chối nên giờ ngại." Dứt lời, niềm vui vẻ trong mắt càng sâu.
Ti Mệnh nhìn Phượng Tê Ngô từ trên xuống dưới, hôm nay nàng mặc xiêm áo trắng thuần, không thoa phấn trang điểm, tóc đen tùy ý rũ xuống, cặp mắt hoa đào kia trông rất đẹp, nhìn một cái đã bị câu hồn.
Ti Mệnh lúng túng ho khù khụ: "Ngươi không phải là kiểu người ta thích."
Phượng Tê Ngô càng tiến đến gần hơn, chỉ cách Ti Mệnh có một ngón tay: "Mấy ngày trước đây nghe tiểu tiên đồng nói Huyền Nữ thường đến chỗ ngươi, chẳng lẽ là Ti Mệnh thích kiểu như Huyền Nữ đó?"
Tiểu tiên đồng đang yên lặng ăn bánh hoa đào bên cạnh không cẩn thận bị nghẹn ho khù khụ, đôi mắt ti hí nhìn chằm chằm Phượng Tê Ngô.
Phượng Tê Ngô thấy thế vội vàng rót ly trà: "Ăn từ từ, lại không ai giành với ngươi."
Tiểu tiên đồng uống ừng ực ừng ực một ly lớn: "Tê Ngô tỷ tỷ thật đúng là miệng rộng, vài ba lời đã bán đứng đệ."
"Không phải ta đang tìm sư nương cho đệ sao, tiểu tiên đồng đệ lại không biết ơn ta. Còn nữa, Huyền Nữ chính là mỹ nhân số một số hai ở Tiên giới, chính vì cái gọi là trai tài gái sắc, tài tử giai nhân, trời đất tạo nên..."
"Được rồi, ngươi đúng là nói nhiều."
“Ôi dào, Ti Mệnh ngươi đừng ngại, Thiên Đế đã sớm sửa lại Thiên quy, giữa tiên và tiên có thể tự do yêu đương, cây vạn tuế như ngươi cũng nên nở hoa, nắm chặt thời cơ để cho Phủ Tinh Quân vắng vẻ của ngươi có thêm nữ chủ nhân." Phượng Tê Ngô cười gian xảo.
Ti Mệnh đặt mạnh ly trà xuống bàn: "Chuyện của ta cũng không phiền Thượng Tiên phí tâm." Ti Mệnh nhấn hai chữ Thượng Tiên rất nặng, chắc là có hơi giận
"Ngươi xem ngươi, nói vài lời đã tức giận như vậy, thật là hẹp hòi."
"Dĩ nhiên là không rộng lượng bằng Thượng tiên được."
Phượng Tê Ngô phất tay áo, không muốn cãi cọ với hắn, ôm một vò rượu từ trong nhà ra: "Rượu Bách Hoa Tiên Tử ủ khác rượu ta ủ, trong đắng có ngọt, nhất định ngày nào đó phải đi thỉnh giáo một ít."
Ti Mệnh liếc Phượng Tê Ngô: "Uống nữa sẽ thành ma men."
"Vậy cũng là con ma chim sa cá lặn, mê đảo tam giới. Lại nói núi Cửu Lăng này chỉ có một mình ta, Tam Trọng Thiên lại không có chuyện mới mẻ, ta không uống rượu thì làm gì?" Gương mặt Phượng Tê Ngô ửng hồng.
"Thiệp mời này ngươi nhận không?" Ti Mệnh bị Phượng Tê Ngô dẫn lệch, một lúc lâu mới nhớ tới mục đích lần này mình đến.
"Ngươi đã nói lúc trước hắn có ơn với ta thì tất nhiên phải nhận.” Phượng Tê Ngô không tình nguyện nhận lấy thiệp mời.
Ti Mệnh Tinh Quân bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta còn có việc, đi trước đây." Đang tính rời đi thì Phượng Tê Ngô lại gọi hắn.
"Tinh Quân, ngươi có biết trong lục giới này có nơi nào hàng năm tối đen không?" Đột nhiên Phượng Tê Ngô nghiêm chỉnh mấy phần.
"Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
"Không có gì, chỉ cảm thấy từ Bàn Cổ tới nay thế gian đã có ngày đêm, có thể có chỗ nào hàng năm đều là bóng tối không, không có ánh mặt trời, không có sự sống ..." Mắt Phượng Tê Ngô nhìn phương xa.
"Chưa từng có nơi như thế." Đôi mắt Ti Mệnh Tinh Quân híp lại, sau đó nói vô cùng kiên định.
Phượng Tê Ngô khẽ nhíu mày: "Thật vậy sao?"
"Có khi nào ta lừa ngươi không?"
"Vậy tại sao ngươi không muốn kể cho ta nghe chuyện trước khi ta thành Thượng Tiên? Biết rất rõ ta chỉ có một mình ngươi là bạn." Đột nhiên Phượng Tê Ngô đưa sát mặt đến dọa cho Ti Mệnh sợ đến thiếu chút nữa ngã xuống.
"Vòng tới vòng lui ngươi lại vòng lại, ta nắm giữ số mạng người trong thiên hạ, chuyện vụn vặt quấn thân, nào có thời gian nói với ngươi."
Đôi mắt Phượng Tê Ngô sáng lấp lánh: "Rõ ràng là nói dối, cho dù ngươi không nói sớm muộn cũng sẽ có một ngày ta cũng có thể nhớ lại."
Nàng đi lắc la lắc lư vài bước rồi lại cúi đầu nói: "Hôm nay ta mơ một giấc mơ, dường như ta và hắn đã quen nhau vạn năm."
Chợt lòng Ti Mệnh trầm xuống, lòng bàn tay toát mồ hôi: "Chỉ là một giấc mơ, nghiêm túc như vậy làm gì?"
Phượng Tê Ngô vô thức đặt tay lên ngực trái: “Ta nhớ được đôi mắt kia, nhưng cứ nhớ lại là sẽ đau."
"Có một số việc không nhớ rõ là đã nói rõ các ngươi không có duyên phận, tội gì phải cưỡng cầu mình?" Ti Mệnh vỗ vai Phượng Tê Ngô rồi nói với ý sâu xa.
"Có lẽ vậy."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Có Một Ma Quân Rất Cưng Chiều Ta
- Chương 2: Một Giấc Mơ (2)